Thứ Hai, 7 tháng 6, 2021

Đ𝐞̂́𝐧 𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐋𝐮́𝐜 𝐍𝐚̀𝐨 Đ𝐨́

Posted by Thiên Thanh on tháng 6 07, 2021 with No comments

 




Không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại, chính nhờ biến đổi mà chúng ta có được những điều mới mẻ tinh khôi.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm, dẫu chỉ là của khách qua đường, cũng đủ làm cho ta ấm lòng và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì vớt lên được cái gì đó từ dòng nước, mà chính là quăng xuống bớt để dòng nước cuốn trôi.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta hiểu được niềm vui đích thật không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng, mà chính là được bước đi thảnh thơi và ngắm hoa đồng cỏ nội trên đường.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình, hơn là mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho mình.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta cảm thấy rằng những việc làm thường nhật phải đem lại niềm vui cho cuộc sống hàng ngày, chứ không phải là những ép buộc hay là tập quán khô khan máy móc trong đời.

Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta hiểu ra rằng ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm và cái xấu nơi người khác hơn là nơi bản thân .
Đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, chúng ta cảm thấy sự tha thứ bao dung là món quà vô giá cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ vơi.

Khi chúng ta cảm nhận được rằng những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé trong tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất giữ chung quanh là lúc chúng ta định được giá trị đích thật của một kiếp người.
Nguồn sưu tầm

𝐇𝐨̂𝐦 𝐪𝐮𝐚 𝐥𝐚̀ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́, 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐦𝐚𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐛𝐢́ 𝐦𝐚̣̂𝐭, 𝐜𝐨̀𝐧 𝐡𝐨̂𝐦 𝐧𝐚𝐲 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐨́𝐧 𝐪𝐮𝐚̀

Posted by Thiên Thanh on tháng 6 07, 2021 with No comments

 



Đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử. Tại một trường trung học ở Mỹ, có một lớp học nọ với 26 em học sinh cá biệt. Những em học sinh trong lớp học này đều có tiểu sử không mấy hay ho: em từng tiêm chích ma túy, em từng vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ mà trong một năm đã phá thai tới 3 lần.

Gia đình đều chán nản và đã buông bỏ chúng, các thầy cô giáo trong trường thậm chí cũng coi chúng là đồ bỏ đi. Tưởng chừng cuộc sống đã hết hi vọng thì một ngày kia, Phila, một cô giáo mới về trường đã tình nguyện làm chủ nhiệm của những đứa trẻ hư hỏng này.

Khác với suy đoán của bọn trẻ, trong ngày đầu tiên nhận lớp, Phila đã không hề quát nạt hay ra oai với chúng. Trong chiếc đầm lụa màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ búi cao, Phila bước nhẹ lên bục giảng. Cô dịu dàng nhìn xuống lũ trẻ một lượt rồi cất tiếng với vẻ trầm ngâm:

“Cô sẽ kể cho các em nghe về quá khứ của 3 người đàn ông khác nhau:

Người thứ nhất đã từng có những vụ bê bối về chính trị, rất tin vào y thuật của thầy cúng, ông ta từng có tới 2 tình nhân, hút thuốc nhiều và uống 8-10 ly rượu mạnh mỗi ngày.

Người thứ hai đã 2 lần bị đuổi việc, hôm nào cũng ngủ tới trưa mới dậy và tối nào cũng uống 1 lít rượu brandy. Ông ta từng hít thuốc phiện khi còn là sinh viên…

Người thứ ba là anh hùng chiến tranh của một đất nước. Ông ta ăn chay trường, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp và chưa từng có một vụ bê bối tình ái nào.

Cô hỏi cả lớp, trong 3 người, ai sau này sẽ có cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?”

Những đứa trẻ đồng thanh chọn người thứ ba sau khi nghe xong câu chuyện, nhưng câu trả lời của Phila đã khiến lũ trẻ chết lặng.

“Các em thân mến! Cô biết chắc là các em sẽ chọn người thứ 3 và cho rằng chỉ ông ta mới có thể cống hiến được nhiều cho nhân loại. Nhưng các em đã sai rồi đấy. Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong thế chiến thứ 2.

Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy tàn tật nhưng ý chí kiên cường. Ông ta đã đảm nhận chức vụ Tổng thống Mỹ trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp.



Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh.



Còn người thứ ba là Adolf Hitler, con ác quỷ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội”.



Những đứa trẻ như ngây người trước câu trả lời của Phila và dường như không thể tin nổi vào những gì chúng vừa nghe thấy.

“Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Các em ạ, cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai. Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm những việc mà các em muốn làm, và cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng…” – Phila vừa nói vừa nhìn chúng với ánh mắt đầy hi vọng.

Và bạn biết không, sau này khi trưởng thành, rất nhiều học sinh trong số họ đã trở thành những người thành đạt trong cuộc sống. Có người trở thành bác sĩ tâm lý, có người trở thành quan tòa, có người lại trở thành nhà du hành vũ trụ. Và trong số đó phải kể đến Robert Harrison, cậu học sinh thấp nhất và quậy phá nhất lớp, nay đã trở thành Giám đốc tài chính của phố Wall.

Đừng bao giờ ngừng hi vọng, ngừng yêu thương, ngừng cố gắng bởi hôm qua chỉ là quá khứ, ngày mai là một điều bí mật, còn ngày hôm nay là một món quà. Và đó là lý sao nó được gọi là “The Present” (hiện tại/món quà).

Trong cuộc đời của con người, mỗi ngày đều có thể là một sự bắt đầu mới mẻ còn những vinh quang và tủi nhục của ngày hôm qua đều chỉ là dĩ vãng. Những việc trong quá khứ nói cho người khác biết bạn đã từng là người như thế nào, nhưng chính những việc làm ở hiện tại và tương lai mới nói lên bạn là ai.

𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐞̂𝐧:
Đừng bao giờ hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh với người khác.

Đừng bao giờ đặt mục tiêu của mình dựa vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ bạn mới biết được những gì tốt nhất đối với chính mình.

Đừng bao giờ để cuộc sống vuột khỏi tầm tay bằng cách sống khép mình vào trong quá khứ, hay uốn mình vào trong tương lai. Hãy sống cho hiện tại, lúc này và ở đây.

Hãy hướng về phía mặt trời và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng tối.

Và cuối cùng, hãy nhớ rằng, dù người khác có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống này là kỳ diệu và đẹp đẽ.
Phong Vân/ dkn.news

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2021

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2021

𝟖 𝐂𝐀̂𝐔 𝐍𝐎́𝐈 𝐕𝐔̛̀𝐀 𝐓𝐇𝐀̂𝐌 𝐕𝐔̛̀𝐀 𝐓𝐇𝐀̂́𝐌, 𝐀𝐈 𝐂𝐔̃𝐍𝐆 𝐍𝐄̂𝐍 Đ𝐎̣𝐂 Đ𝐄̂̉ 𝐇𝐈𝐄̂̉𝐔 𝐇𝐎̛𝐍 𝐕𝐄̂̀ 𝐂𝐔𝐎̣̂𝐂 Đ𝐎̛̀𝐈

Posted by Thiên Thanh on tháng 6 02, 2021 with No comments

 




Dưới đây là những câu nói hay về cuộc sống mà bạn nên đọc ít nhất một lần trong đời. Bạn chỉ mất vài phút để đọc và cảm nhận những câu nói ý nghĩa, ngắn gọn này nhưng có thể chúng sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn.

1. Chơi với người TỐT như vào hàng hoa. Khi đi ra hương thơm còn vương vấn.
Chơi với người XẤU như vào hàng cá. Quen tanh rồi , chẳng biết mình tanh.

2. “Người ta nói, con ong, độc nhất ở cái đuôi, còn đàn bà độc nhất là ở tấm lòng.
Không sai đâu, hãy nghĩ kĩ đi, nếu bạn không chọc phá con ong, nó sẽ chẳng chích, cũng như đàn bà, nếu không đẩy họ vào đường cùng, họ sẽ không bao giờ thâm độc.”

3. Lớn rồi !!!
Nhìn 1 phải thấu 10
Bởi vì bên trong 1 con người..
Không thân thiện như cái miệng của họ thể hiện.
𝐍𝐡𝐨̛́ 𝐧𝐡𝐞́:
Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng.
Không phải ai nhìn đàng hoàng cũng là người tử tế

4. Chuyện của người khác, hãy nói cẩn thận.
Chuyện của người lớn, ít nói.
Chuyện của trẻ con, hãy nhẹ nhàng khuyên bảo giảng giải.
Chuyện nhỏ, nói một cách hài hước.
Chuyện làm không được, đừng nói.
Chuyện buồn, chỉ tìm bạn tri kỉ nói.
Chuyện của bản thân, nên nghe người khác nói thế nào trước.
Chuyện vợ chồng, cùng nhau thương lượng.
Chuyện gấp, từ từ nói.
Chuyện chưa chắc có thể sẽ xảy ra, đừng nên nói bậy.
Chuyện tổn thương người khác, tuyệt đối không nói.

5. Ở đời có 3 chữ Đừng
Đừng hiền quá để người ta bắt nạt.
Đừng ngốc quá để người ta đùa giỡn.
Đừng tin tưởng quá để khi bị lừa dối cũng không đến nỗi bi thương.

6. Đừng bao giờ níu kéo một ai cả. Đơn giản vì khi người ta muốn ở lại thì có đuổi thế nào cũng không đi. Nếu người ta muốn đi có giữ thế nào người ta cũng không ở lại.

7. “10 năm trước, những người quanh bạn sẽ dựa vào thu nhập của bố mẹ bạn để đối đãi với bạn!
10 năm sau, những người xung quanh bạn sẽ dựa vào thu nhập của bạn để đối đãi với bố mẹ bạn!”

8. Khi bạn đã cố gắng hết sức mà họ vẫn không cảm nhận được. Vậy thì hãy dừng lại… Hãy sống vì những gì xứng đáng hơn.

Là phụ nữ đừng ỷ vào nhan sắc, vì nó sẽ tàn phai theo thời gian.
Người phụ nữ có Tâm đẹp mới là người phụ nữ đẹp nhất.
Nguồn : Người Chính Trực

Câu chuyện cảm động trong mùa dịch Covid lần 4 tại Việt Nam

Posted by Thiên Thanh on tháng 6 02, 2021 with No comments

 



BÉ GÁI LÂU NGÀY KHÔNG ĐƯỢC GẶP MẸ VÌ MẸ PHẢI ĐI CHỐNG DỊCH Ở BẮC GIANG, NAY THẤY MẸ TRÊN TIVI KHÓC ĐÒI MẸ BẾ 😢

Đây là cháu gái t khi nhìn thấy mẹ trên tivi. Mẹ em là bác sĩ v103 đi tăng cường chống dịch ở Bắc Giang. Khi đi em vẫn còn đang ti sữa mẹ nên mẹ đi em nhớ mẹ lắm. Bình thường em ngoan nghe lời mọi người lắm. Mà nay đang chơi vui nghe thấy tiếng mẹ trên tivi e cứ khóc rồi giơ tay đòi mẹ bế.

Mong sao mỗi người đều góp 1 chút "ý thức" vào để dịch mau chóng được kiểm soát.
Việt Nam quyết thắng đại dịch 🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Cre: Hường Minx

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2021

𝐋𝐀̀𝐌 𝐍𝐆𝐔̛𝐎̛̀𝐈 𝐓𝐔̛̉ 𝐓𝐄̂́ 𝐂𝐎̀𝐍 𝐊𝐇𝐎́ 𝐇𝐎̛𝐍 𝐋𝐀̀𝐌 𝐍𝐆𝐔̛𝐎̛̀𝐈 𝐓𝐇𝐎̂𝐍𝐆 𝐌𝐈𝐍𝐇?

Posted by Thiên Thanh on tháng 6 01, 2021 with No comments

 


Sau này lớn lên, con sẽ hiểu vai của con trong đời là ở đâu. Dù là vai chính hay phụ, thì điều đầu tiên quan trọng, phải là một người tử tế…
Một người tử tế, họ sống và hành động không phải để cho người khác thấy được hay nhận được những lời khen. Mà là họ sống thật với chính bản thân họ, không toan tính, không lợi danh, hành động vì một trái tim nhân ái. Đôi lúc họ cũng không nhận ra rằng mình là người tử tế. Bởi lẽ một người tử tế không thể nào tự đánh giá được điều đó, chỉ có những người xung quanh họ mới nhận ra và đánh giá điều đó mà thôi.
Một người tử tế vốn xác định đời sống vật chất không quan trọng bằng đời sống tinh thần, đời sống tinh thần giúp họ tìm thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ bé.
Xã hội bây giờ ngày càng khắc nghiệt, khiến cho người tử tế ngày càng giảm dần, thậm chí nó trở thành một thứ xa xỉ.
Đôi khi ta sống tử tế thì bị mọi người xung quanh đùa cợt, chế giễu, thậm chí nói là đồ dở hơi, điên rồ. Điều đó dễ khiến bạn nhụt chí và mệt mỏi.
𝐂𝐨́ 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐧𝐚̀𝐲:
“Đang chạy xe giữa trời nắng chang chang, thầy Khanh giáo viên trường trung học cơ sở Tân An thấy hai ông bà già đang gò lưng đẩy chiếc xe máy, mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên mặt và ướt đẫm vai áo.
Dừng lại hỏi, khi biết vì xe hết xăng, thầy có nhã ý cho hai ông bà ít xăng vì bình xăng của mình còn đầy. Vừa nghe nói thế, hai cụ giãy nảy lên: “Cám ơn chú, không cần đâu” rồi lật đật đẩy xe đi thật nhanh”…
𝐇𝐚𝐲 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜:
“Một cậu bé học sinh lớp 8 trường trung học cơ sở Tân An Bình Thuận, trên đường đi học về, gặp những hòn đá nằm chắn trên đường, cậu bé dừng xe, xếp gọn những hòn đá ấy vào ven đường vì em sợ ai đó vô ý sẽ bị vấp. Thấy bạn làm, một số bạn bè cho rằng đó là hành động “khác người, không giống ai” của Lâm và biệt danh Lâm hâm hay Lâm khùng đã ra đời từ đó.”
Và còn nhiều, rất nhiều chuyện, con người ta sống tử tế bị “lên án”, bị cười chê và bị nghi ngờ. Dần dần người tử tế không dám thể hiện mình tử tế.



Nhưng bạn ơi! Đừng nhụt chí, đừng suy nghĩ về những điều người ta nói, ta cứ hành động theo tấm lòng mình, sao cho không cắn rức lương tâm mình là được, mặc kệ người ta nói.
Điều tốt không dám công khai, lâu dần sẽ bị lãng quên. Những việc xấu lại hiện hữu khắp nơi đến độ cái xấu nhiều quá để con người mất niềm tin và luôn sống trong nghi ngờ, đối phó lẫn nhau.
Bạn thử nghĩ xem, nếu xã hội này không có những người tử tế như bạn thì ai sẽ giúp đỡ những trẻ em mồ côi không ai nương tựa, chúng sẽ đi về đâu; ai sẽ giúp các cụ già qua đường; ai sẽ đưa tay ra giúp những người sa cơ vấp ngã; ai sẽ đứng về phía những người yếu;…. Và rồi cái xã hội này sẽ như thế nào?
Mạnh Tử nói rằng: “Bản chất con người là THIỆN”, nhưng Tuân Tử lại cho rằng: “Bản chất con người là ÁC”, bởi vì vốn dĩ con người tồn tại cả hai mặt thiện và ác, để trở thành một người thiện thì ta phải đè bẹp cái ác xuống, điều đó tất nhiên là khó hơn ta trở thành người ác. Ta cũng nghe câu: “Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng”, để trở thành một người thiện ta tốn rất nhiều thời gian và sự nổ lực thực sự, nếu lơ là một chút ta cũng sẽ trở thành một người ác…
Làm thế nào để sống tốt, sống tử tế được nhân rộng, được tôn vinh, được mọi người đồng tình ủng hộ? Muốn vậy, chúng ta ần thay đổi cách sống, cách nghĩ, luôn có niềm tin vào mọi người. Người lớn có sống tốt, sống tử tế, con trẻ mới học tập và noi theo.
Trẻ nhỏ thường nhạy cảm và luôn bắt chước.
Một người mẹ điêu ngoa, gian dối người con sẽ ít sống thật thà trung thực.
Người mẹ luôn bạc đãi người thân, người con cũng không có tình cảm tốt.
Người mẹ sống ích kỉ, những người con cũng không đại lượng…
Sống tử tế không quá khó, hãy tập làm người tử tế từ những điều nhỏ nhất như biết dành lời hỏi thăm, an ủi, động viên khi thấy mọi người xung quanh gặp bất trắc.
Nhịn một bữa ăn sáng để giúp đỡ một người đang gặp khó khăn, biết cám ơn khi mình được giúp đỡ hay biết nói lời xin lỗi khi làm phiền người khác…mình cứ cho đi, sẽ nhận lại được nhiều hơn thế.
Tóm lại, để trở thành một người tử tế, nên huấn luyện, dạy bảo con cái từ lúc nhỏ, những lời khuyên dạy đó sẽ khiến cho nó đi đúng hướng, suy nghĩ và hành động đúng đắn và trở thành một người tử tế đúng mực… Và chính bản thân mỗi người hãy sống thật tốt, “sống là để cho chứ không phải nhận riêng mình”…
Hãy sống và hành động theo cái tâm của mình!
Nguồn : Người Chính Trực

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2021

Chuyện trên đời ắt đều do nhân quả, hoạ hay phúc đều ở mình lựa chọn mà thôi

Posted by Thiên Thanh on tháng 5 24, 2021 with No comments

 



Trong cuộc sống đôi khi phải đối diện với nguy nan sống chết, hoạ hay phúc đều đôi khi chỉ khác nhau một niệm lựa chọn mà thôi.

Cách đây không lâu tôi có đọc được một câu chuyện cảm động lòng người kể về một cặp vợ chồng trẻ người Nam Phi. Người chồng tên George, còn người vợ trẻ tên là Helen.

Hai vợ chồng George sống tại một vùng núi cách một thị trấn nhỏ khá xa, sáng sớm mỗi ngày George phải đi làm việc ở một nông trường cách nhà 50km về phía Bắc của thị trấn. Còn vợ anh do đang mang bầu sắp tới ngày sinh nên ở nhà dưỡng thai.

Hôm đó cũng bao như ngày khác, George rời khỏi nhà từ sáng sớm để đến nông trường làm việc. Con đường mà mỗi ngày George đi làm là một con đường núi, một bên là vực sâu với những mỏm đá nhấp nhô sắc nhọn nguy hiểm. Khi vừa đến đoạn đường quanh co khó đi cách nhà mấy km, xung quanh đây vắng người chẳng có ai sinh sống. Đang tập trung lái xe thì đột nhiên điện thoại reo lên, đó là điện thoại của Helen gọi, khi vừa bắt máy George đã nghe thấy tiếng vợ đang lo lắng nói: “Anh về nhà gấp, bụng em đang đau dữ dội, có khả năng em sinh con sớm rồi…”

Nhận được điện thoại, George lập tức lo lắng, cách đây ít hôm đi khám, bác sỹ đã nói trước khả năng Helen sinh non là rất cao, không ngờ còn hơn 1 tháng nữa mới sinh mà nay đã chuyển dạ rồi, khu vực nhà ở của George lại chẳng có hàng xóm láng giềng, vì là vùng núi nên người dân ở thưa thớt, bệnh viện gần nhất cũng khá xa. Giờ nếu về không kịp thì mọi việc sẽ rất nguy hiểm.

George vội vàng nói với vợ: “Em yêu, em đừng lo lắng, anh sẽ về nhà ngay”, nói xong George bỏ điện thoại xuống rồi quay xe trở về. Khi xe đang chuẩn bị quay đầu thì đột nhiên nghe tiếng gọi hốt hoảng của một ai đó, tiếp đó thì một người đàn ông da đen xuất hiện chặn đầu xe anh lại.

Người đàn ông vừa khóc vừa nói: “Cầu xin anh hãy cứu lấy con trai tôi, xin anh hãy cứu lấy con trai tôi”. George dừng xe lại tìm hiểu tình hình, hoá ra anh ta tên là Anthony, nhân tiện hôm nay thời tiết trong lành, lại được rảnh rỗi nên anh đưa vợ con ra ngoài đi dạo. Ngờ đâu đang đi giữa đường thì chiếc xe của anh ta bị mất phanh, vì không thể kiểm soát được tình hình nên xe đã lao xuống vực.

Trên xe có vợ và đứa con trai 9 tuổi, vợ anh thì chỉ bị thương chút ít ngoài da, chỉ riêng đứa con trai của Anthony vì nghịch ngợm không thắt dây oan toàn, hiện nay đang trong cơn nguy kịch chẳng biết sống chết ra sao?

George không biết phải làm sao khi phải đối diện với lựa chọn là cứu người trước hay về nhà đưa vợ đi sinh trước? Từ đây đến thị trấn cũng phải 20km, nhưng nếu về nhà đón vợ rồi quay lại thì lại thành rất xa, hơn nữa thời gian để lâu đứa bé sẽ mất máu nhiều, rất nguy hiểm. Nhưng nếu không về nhà mà lại cứu con trai của Anthony trước thì vợ con ở nhà sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Đang lúc phân vân chưa biết làm thế nào thì thấy Anthony quỳ xuống trước mặt cầu xin, George rất muốn nói cho anh ta biết rằng vợ con của mình cũng đang gặp nguy hiểm ở nhà, cần phải về nhà gấp đưa vợ con đi bệnh viện, nhưng sau cùng vì lương tâm không cho phép, George vẫn bước xuống xe hỏi: “Con anh đang ở đâu”?

Anthony lập tức dẫn George đến hiện trường cách đó không xa xem. Từ trên đường nhìn xuống, quả nhiên ở đó có một chiếc xe bị lật, còn đứa trẻ thì đang nằm trên mặt đất. Hai người cùng nhau xuống dưới, tới nơi George nhìn thấy đứa bé toàn thân dính máu, mặt mày trắng bệch vì đau và mất máu quá nhiều, tình cảnh này thật khiến cho George không muốn nhìn thêm nữa.

Anthony vừa khóc vừa nói: “Tuy đã gọi cứu hộ rồi, nhưng xe cứu hộ đến cũng phải tốn nửa tiếng đồng hồ, đến lúc đó e rằng cũng đã muộn rồi”. Sau khi tai nạn xảy ra, hai vợ chồng Anthony chia nhau ra hành động, Anthony lên đường đón xe, còn vợ thì men theo đường nhỏ tìm thôn trang gần đó. George nghe vậy thì giật mình, men theo đường nhỏ này mà đi tắt ngang qua, ngôi nhà gần nhất cũng chính là nhà mình, ngoài ra cũng chẳng có người dân nào ở, hơn nữa cũng chỉ có mình nhà anh là có xe, vậy thì cũng bằng vô ích.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, George cũng đưa ra một sự lựa chọn khó khăn: “Mau bế đứa bé lên xe”. George lớn tiếng kêu. Anthony nghe vậy vui mừng vội vàng bế con lên xe rồi tất cả mau chóng đến bệnh viện thị trấn gần nhất.

George vừa lái xe tay vừa cầm điện thoại không ngừng gọi điện về nhà, mong rằng có thể động viên vợ kiên cường thêm. Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, George nghe tiếng vợ yếu ớt: “Anh đang ở đâu?”, George cố giữ bình tình nói: “Em yêu, em gắng chịu thêm chút nữa”.

Sau 10 phút qua đi, George lại gọi điện thoại về nhà, nhưng lần này giọng của vợ anh đã yếu ớt lắm rồi, anh chỉ đành nói thật: “Em yêu, hãy tha thứ cho anh, anh không thể thấy chết mà không cứu, em hãy kiên cường lên, xin thượng thế bảo hộ mẹ con em!”.

Vì đến bệnh viện kịp thời, nên con của Anthony đã mau chóng được bác sỹ sơ cứu, qua được cơn nguy kịch, nhưng ngược lại lúc này George như người ngồi trên đống lửa. Anh lại gọi điện về nhà thêm lần nữa nhưng lần này thì không có người nhấc máy, nước mắt tuôn rơi, anh nghĩ không có người nhấc máy thì rất có khả năng vợ con anh đã gặp nguy hiểm…

George phóng như bay về nhà, Anthony thấy vậy cũng lên xe về theo, khi vừa về đến cửa nhà, hai người đã nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ. Cảnh tượng đầu tiên khi anh bước vào nhà như là một bức tranh tuyệt đẹp khiến anh không thể ngờ tới. Vợ anh đang bình yên đắp chăn nằm ngủ trên giường, bên cạnh là một người phụ nữ với dáng vẻ đầy mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ hiền lành phúc hậu đang bế đứa con xinh xắn mới trào đời của mình mà vỗ về chăm sóc.

George vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thể nói thành lời, lúc này Anthony cũng bước vào trong và tiến lại gần ôm người phụ nữ đó và nói: “Em yêu, chúng ta phải cám ơn George, con trai của chúng ta không sao rồi”. Sau đó Anthony kể lại sơ qua mọi chuyện cho vợ mình nghe. Hoá ra, người phụ nữ đó tên là Marie, chính là vợ của Anthony.

Marie là bác sỹ khoa sản của bệnh viện. Sau khi tai nạn xảy ra, cô men theo đường mòn đi tìm nhà dân, vốn dĩ muốn kiếm một chiếc xe để cứu con mình, nhưng khi đến đây, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Helen nên đẩy cửa bước vào xem. Thấy Helen có triệu chứng sinh non, tình hình lại nguy cấp, nếu không xử lý ngay e rằng sẽ không kịp. Marie nói tiếp: “George, thành thật xin lỗi anh, lúc đầu tôi rất khó khăn để lựa chọn, không biết nên giúp vợ anh trước hay là đi tìm xe cứu con mình trước, nhưng thật may mắn, vào thời khắc quan trọng ấy tôi đã không chọn sai”.

Chứng kiến cảnh như vậy, George không khỏi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh cũng vừa khóc vừa xấu hổ mà thành thật nói: “Người phải nói lời xin lỗi phải là tôi, lúc Anthony cầu cứu tôi, tôi cũng đã rất phân ưu, không biết nên chọn con đường nào, cứu con chị trước hay là về nhà cứu vợ trước? May thay, vào giây phút cuối cùng, chúng ta đều không có lựa chọn sai, không làm điều trái với lương tâm mình”.

Mọi chuyện xong xuôi, ca ba đều nhìn nhau rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, họ hiểu ra rằng, thiện lương chính là lựa chọn không khi nào hối tiếc.
***
Kỳ thực chuyện trên đời tốt xấu đều do nhân quả, sống thiện lương ắt sẽ gặp phúc lành. Giả sử nếu lúc đầu George không lựa chọn giúp đỡ con của Anthony mà về nhà với vợ, chưa biết chừng thời gian cũng chẳng kịp, mà lại gặp phải sự cố đau thương. Còn Marie nếu vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ mặc Helen thì có lẽ xe cũng chẳng tìm được mà con mình lại gặp nguy nan.

Trong cuộc sống, mỗi thời khắc chúng ta đều phải đối diện với những lựa chọn cho riêng mình, ranh giới nữa thiện lương và cái ác luôn mong manh. Con người chúng ta lựa chọn thế nào ắt sẽ gặt được kết quả ấy. Có câu: “Trời không phụ lòng người” người sống có tâm, sống vì lương thiện, làm điều nhân nghĩa ắt sẽ luôn được trời cao bảo hộ, ngược lại thì ắt cũng quả báo kề thân khó bề trốn thoát.

Mọi việc trên đời đến với chúng ta đó đều là những an bài tốt nhất mà ông trời đã ban tặng. Khi con người đối diện với lựa chọn cũng chính là lúc ông trời thử thách lòng người, tốt hay xấu, được hay mất, tất cả đều phụ thuộc vào chính chúng ta. Có thể chúng ta không thể lựa chọn cho mình vận mệnh của quá khứ khi sinh ra, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn cho mình vận mệnh của tương lai.

Làm người cũng đừng để vì cái được nhỏ nhoi trước mắt mà đánh đổi tất cả những cái lớn lao của tương lai. Sống thông minh, lọc lõi không khó, khó là sống làm người thiện lương.
Minh Vũ / Báo DKN

CHỌN BẠN MÀ CHƠI, CHỌN NGƯỜI MÀ TIN

Posted by Thiên Thanh on tháng 5 24, 2021 with No comments

 


1. Muốn giữ cho mọi mối quan hệ bạn bè bền vững, tốt nhất đừng để nó dính đến chuyện tiền bạc.

2. Trong bất cứ mối quan hệ nào, nếu bạn nhận thấy mình không được tôn trọng, hãy ra đi cho dù là tình bạn hay tình yêu.

3. Thà ít bạn mà hoạn nạn có nhau. Còn hơn nhiều bạn mà hoạn nạn thuê bao.

4. Bạn bè tốt là khi thấy té thì đỡ chứ không phải đợi lúc mình tắt thở rồi mới thắp nhang.

5. Trong quá khứ có rất nhiều mối quan hệ từng được coi là mãi mãi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải kết thúc.

6. Bạn bè đến rồi đi, người yêu cũng đến rồi đi. Chỉ có những kẻ soi mói và nói xấu bạn là ở lại và ngày một nhiều hơn mà thôi.

7. Khi bạn hoàn toàn tin tưởng một ai đó, bạn sẽ nhận được một trong hai kết quả: một người bạn thật sự hoặc một bài học để đời đến già.

8. Khi thân nhau cũng đừng kể cho nhau nghe những câu chuyện bí mật… Kẻo khi trở mặt thì khai quật những bí mật của nhau.

9. Không phải ai từng xuất hiện trong cuộc đời bạn cũng hiện diện trong tương lai bạn. Một số người đi ngang qua đời bạn chỉ để dạy bạn những bài học đắng lòng.

10. Tôi không sợ bị ai đó đâm lén từ phía sau. Tôi chỉ sợ, khi quay lại nhìn người đã đâm mình thì đó lại chính là người bạn mà tôi đã dành cả trái tim để đối đãi.

11. Hãy cảm ơn những điều tồi tệ nhất của cuộc sống. Nhờ có nó mà bạn có thể nhìn thấy bản chất thật của những kẻ được-gọi-là-bạn mà trước đây bạn đã không nhận ra.

12. Càng trưởng thành, con người càng lười giải thích. Có khi ai đó hiểu lầm, ta thậm chí muốn để họ tự tìm ra câu trả lời theo thời gian. Ta chỉ cần những người ta thương là đủ, còn lại, tùy! Cuộc sống là để sống, không phải để giải thích.

13. Có những người bạn, chơi tưởng thân lắm rồi, mà vẫn chưa hiểu nhau được mấy. Chỉ cần liên quan tới tiền bạc, bạn thân cũng dễ thành người dưng. Có người, tưởng yêu thương nhau nhiều lắm, mà chỉ một tin nhắn thôi là đường ai nấy đi. Ngày hôm nay có tiền, ở bên người này. Ngày mai hết tiền, mất việc, ở bên người kia, hoặc chỉ còn lại một mình. Cuộc đời khó lường.

14. Bạn bè ít thôi vừa đủ dùng
Chứ đừng để cả thùng,
Rồi lâm vào đường cùng
Phút cuối cùng nó mới đi cúng.

15. Trong các thể loại buôn bán … Thì bán đứng bạn bè là thứ kinh tởm nhất!



Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2021

Mọi cuộc vui là ρhù ρhiếm chẳng đem lại cho mình gì cả, chỉ có niềm vui của gia đình mới cho mình hạnh ρhúc bền vững

Posted by Thiên Thanh on tháng 5 21, 2021 with No comments

 



Vợ anh có đẹρ bằng em không ?
Hai mươi lăm tuổi tôi cưới vợ. Ngàγ tôi đưa người γêu về ra mắt, mẹ tôi thì thầm bảo: “Con nên suγ nghĩ thật kĩ. Mẹ thấγ nó liễu γếu đào tơ, con nhà giàu có, sợ lấγ con rồi không quen chịu khổ, rồi được ba bảγ hai mốt ngàγ thôi”.

Không muốn mang tiếng cậγ nhờ nhà vợ, tôi Ьắt đầu mọi thứ bằng hai bàn taγ trắng và nghị lực của mình. Vợ tôi vì không muốn chồng mình tự ái cũng từ chối sự trợ giúρ của gia đình. Em, từ một tiểu thư quen lụa là nhung gấm sau khi lấγ chồng bỗng như lột ҳάc thành một con người khác, giản dị và chịu khó như bao nhiêu cô gáι lấγ chồng nghèo khổ.



Kinh tế dần ổn định, rồi chúng tôi có con. Cuộc sống dần ρhất lên như diều gặρ gió. Tôi đã trở thành một ông chủ. Ai cũng nói vợ tôi “có mắt nhìn người”, nhưng tôi biết rằng không có vợ tôi tin tưởng, không có vợ tôi đồng tâm, tôi chắc chắn đã không có được một ngàγ hôm naγ rạng rỡ.

Cho đến ngàγ tôi gặρ nàng. Nàng hai mươi tuổi, đang là sinh viên, rất xinh đẹρ, quγến rũ và năng động. Nàng làm thêm cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng. Hôm đó, trong sự kiện ra mắt dòng xe mới, nàng chủ động làm quen với tôi. Tôi mời nàng cùng ăn tối. Nàng không từ chối. Không gì tuγệt vời bằng một kẻ có tiền, người ta nói không sai “có tiền mua tiên cũng được”.

Sau bữa tối ở khách sạn, tôi đặt ρhòng nghỉ, nàng nhìn tôi e lệ cười không ρhản đối. Thực ra tôi luôn biết trước ρhản ứng của đối thủ khi đưa ra quγết định có nên tiến tới haγ dừng lại. Những cô gáι trẻ và xinh đẹρ, họ chỉ muốn thỏa nỗi khát khao hiếu thắng tức thời. Rất ít người có ý muốn tiến xa hơn tới một mối quαп Һệ lâu dài. Tình một đêm, thực ra cũng có cái gì đó rất hấρ dẫn và thú vị. Và đâγ không ρhải là lần đầu tiên.

Tôi vừa dậρ tắt điếu Ϯhυốc thì cô nàng bé bỏng từ ρhòng tắm bước ra. Trên người nàng, chiếc khăn quấn hững hờ trễ nải. Tôi nhổm người dậγ định kéo nàng ngồi xuống, bất ngờ nàng lùi lại rồi xoaγ người rồi nũng nịu hỏi: “Anh nói đi, vợ anh có đẹρ bằng em không?”. Bao nhiêu hừng hực như lửa trong lòng tôi bỗng như bị một cơn gió ùa qua thổi tắt lịm.

Tôi ngắm nhìn nàng: Gương mặt điểm trang tỉ mỉ rất sắc nét, dáng người đầγ đặn nhưng thon thả với những đường cong gợi cảm, bầu ngực săn chắc hững hờ trong tấm khăn mỏng như mời gọi. Những ngón taγ dài và thon mềm đang đưa đưa vuốt những lọn tóc chưa kịρ khô.

Tôi bảo: “Vợ anh, cô ấγ tất nhiên không đẹρ bằng em,
nhưng…”. Tôi chưa dứt câu, nàng đã sà xuống. Tôi tránh nụ hôn của nàng rồi bật dậγ cáo lỗi có việc cần ρhải đi. Nàng nhìn tôi, ánh nhìn đầγ tức giận và trách móc.

Đường ρhố đã lên đèn. Trên đường, lẫn trong dòng người qua lại vẫn không thể che lấρ những đôi trai gáι chở nhau trên đường, taγ cầm lấγ taγ đầγ γêu tҺươпg tình tứ. Và biết đâu đấγ, trong những cặρ đôi ấγ có những người vợ người chồng không chung thủγ giống như tôi.

Tôi nhận ra lâu rồi tôi không ăn tối ở nhà, với đủ những lí do. Vợ tôi dường như đã quen với điều đó đến mức không còn hỏi nữa. Ngàγ γêu và mới cưới nhau, tôi thường nói với em rằng: “Khi nào anh thành đạt, anh kiếm được nhiều tiền, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành một bà hoàng khiến mọi người ρhải ghen tỵ”. Lúc đó vợ tôi nói: “Em không cần trở thành một bà hoàng, em chỉ cần chúng mình tҺươпg nhau”.

Và giờ khi tôi trở nên giàu có, tôi đã biến vợ tôi thành một người ρhụ nữ cô đơn.

Khi cô gáι trẻ hỏi tôi “vợ anh có đẹρ bằng em không?”, bất giác trái tιм tôi nhói lên như bị ai lấγ kim chọc vào. Cô gáι trẻ ấγ có tư cách gì mà dám so sánh với vợ tôi. Vợ tôi rõ ràng không còn đẹρ. Sau hai lần sinh nở, mái tóc đã thưa hơn, bầu ngực đã chảγ xệ, bụng chằng chịt những vết rạn trắng mờ. Bàn taγ của em cũng không còn mềm mại mượt mà, dáng hình cũng không còn thon gọn. Đã có lần vợ hỏi tôi “em có nên đi thẩm mĩ không?”. Tôi dứt khoát trả lời “ Anh γêu em vì những gì em có. Đừng làm đau bản thân mình, ai rồi chẳng ρhải già đi”.

Vợ đã cùng tôi đi qua những tháng năm khốn khó không một lời chê trách than ρhiền, vì tôi mà tậρ lăn lộn mưu sinh, vì tôi mà cam tâm chịu khổ. Em γêu tôi bằng một niềm tin bất diệt rằng rồi có ngàγ gia đình sẽ thấγ rằng em lựa chọn đúng. Nhưng giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, khi giai đoạn khó khăn đã qua, cuối cùng em đã chọn đúng haγ sai? Tôi đã mua cho em một ngôi nhà to rộng nhưng lại không cùng nhen lửa ấm. Tôi đem đến cho em cuộc sống đủ đầγ nhưng lại lấγ đi của em nụ cười. Lâu rồi em đã không còn cười nhiều. Em thường nhìn tôi, nói một cách ý nhị rằng: “Em có thể chịu khổ được nhưng bọn trẻ nó còn nhỏ quá. Anh có thể vì chúng không?”. “Anh không vì em, vì con thì vì ai”, tôi đã từng nói câu nói đó mà không hề ngượng ngùng, vậγ mà giờ nghĩ lại thấγ vô cùng hổ thẹn.

Hai đứa con thấγ bố về sớm vô cùng ngạc nhiên chạγ ào ra hỏi: “Hôm naγ bố không ρhải tiếρ khách ạ?”. Rồi đứa kéo taγ, đứa ôm cổ kéo vào nhà. Vợ tôi từ trong bếρ đi ra, nói nhỏ: “Ba mẹ con chuẩn bị ăn cơm. Em tưởng hôm naγ anh cũng không ăn cơm nhà nên làm bữa khá đơn giản. Anh muốn ăn món gì để em làm thêm”. Tôi bảo vợ: “Từ naγ đừng cắt suất bữa tối của anh nữa nhé”. Vợ tôi cười. Thực ra thì khi cười, vợ tôi vẫn rất đẹρ, dù hai đuôi mắt đã Ьắt đầu hằn lên những vết chân chim.
Theo Kênh Kiến Thức
Ảnh minh họa: internet