Trong cuộc sống đôi khi phải đối diện với nguy nan sống chết, hoạ hay phúc đều đôi khi chỉ khác nhau một niệm lựa chọn mà thôi.
Cách đây không lâu tôi có đọc được một câu chuyện cảm động lòng người kể về một cặp vợ chồng trẻ người Nam Phi. Người chồng tên George, còn người vợ trẻ tên là Helen.
Hai vợ chồng George sống tại một vùng núi cách một thị trấn nhỏ khá xa, sáng sớm mỗi ngày George phải đi làm việc ở một nông trường cách nhà 50km về phía Bắc của thị trấn. Còn vợ anh do đang mang bầu sắp tới ngày sinh nên ở nhà dưỡng thai.
Hôm đó cũng bao như ngày khác, George rời khỏi nhà từ sáng sớm để đến nông trường làm việc. Con đường mà mỗi ngày George đi làm là một con đường núi, một bên là vực sâu với những mỏm đá nhấp nhô sắc nhọn nguy hiểm. Khi vừa đến đoạn đường quanh co khó đi cách nhà mấy km, xung quanh đây vắng người chẳng có ai sinh sống. Đang tập trung lái xe thì đột nhiên điện thoại reo lên, đó là điện thoại của Helen gọi, khi vừa bắt máy George đã nghe thấy tiếng vợ đang lo lắng nói: “Anh về nhà gấp, bụng em đang đau dữ dội, có khả năng em sinh con sớm rồi…”
Nhận được điện thoại, George lập tức lo lắng, cách đây ít hôm đi khám, bác sỹ đã nói trước khả năng Helen sinh non là rất cao, không ngờ còn hơn 1 tháng nữa mới sinh mà nay đã chuyển dạ rồi, khu vực nhà ở của George lại chẳng có hàng xóm láng giềng, vì là vùng núi nên người dân ở thưa thớt, bệnh viện gần nhất cũng khá xa. Giờ nếu về không kịp thì mọi việc sẽ rất nguy hiểm.
George vội vàng nói với vợ: “Em yêu, em đừng lo lắng, anh sẽ về nhà ngay”, nói xong George bỏ điện thoại xuống rồi quay xe trở về. Khi xe đang chuẩn bị quay đầu thì đột nhiên nghe tiếng gọi hốt hoảng của một ai đó, tiếp đó thì một người đàn ông da đen xuất hiện chặn đầu xe anh lại.
Người đàn ông vừa khóc vừa nói: “Cầu xin anh hãy cứu lấy con trai tôi, xin anh hãy cứu lấy con trai tôi”. George dừng xe lại tìm hiểu tình hình, hoá ra anh ta tên là Anthony, nhân tiện hôm nay thời tiết trong lành, lại được rảnh rỗi nên anh đưa vợ con ra ngoài đi dạo. Ngờ đâu đang đi giữa đường thì chiếc xe của anh ta bị mất phanh, vì không thể kiểm soát được tình hình nên xe đã lao xuống vực.
Trên xe có vợ và đứa con trai 9 tuổi, vợ anh thì chỉ bị thương chút ít ngoài da, chỉ riêng đứa con trai của Anthony vì nghịch ngợm không thắt dây oan toàn, hiện nay đang trong cơn nguy kịch chẳng biết sống chết ra sao?
George không biết phải làm sao khi phải đối diện với lựa chọn là cứu người trước hay về nhà đưa vợ đi sinh trước? Từ đây đến thị trấn cũng phải 20km, nhưng nếu về nhà đón vợ rồi quay lại thì lại thành rất xa, hơn nữa thời gian để lâu đứa bé sẽ mất máu nhiều, rất nguy hiểm. Nhưng nếu không về nhà mà lại cứu con trai của Anthony trước thì vợ con ở nhà sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Đang lúc phân vân chưa biết làm thế nào thì thấy Anthony quỳ xuống trước mặt cầu xin, George rất muốn nói cho anh ta biết rằng vợ con của mình cũng đang gặp nguy hiểm ở nhà, cần phải về nhà gấp đưa vợ con đi bệnh viện, nhưng sau cùng vì lương tâm không cho phép, George vẫn bước xuống xe hỏi: “Con anh đang ở đâu”?
Anthony lập tức dẫn George đến hiện trường cách đó không xa xem. Từ trên đường nhìn xuống, quả nhiên ở đó có một chiếc xe bị lật, còn đứa trẻ thì đang nằm trên mặt đất. Hai người cùng nhau xuống dưới, tới nơi George nhìn thấy đứa bé toàn thân dính máu, mặt mày trắng bệch vì đau và mất máu quá nhiều, tình cảnh này thật khiến cho George không muốn nhìn thêm nữa.
Anthony vừa khóc vừa nói: “Tuy đã gọi cứu hộ rồi, nhưng xe cứu hộ đến cũng phải tốn nửa tiếng đồng hồ, đến lúc đó e rằng cũng đã muộn rồi”. Sau khi tai nạn xảy ra, hai vợ chồng Anthony chia nhau ra hành động, Anthony lên đường đón xe, còn vợ thì men theo đường nhỏ tìm thôn trang gần đó. George nghe vậy thì giật mình, men theo đường nhỏ này mà đi tắt ngang qua, ngôi nhà gần nhất cũng chính là nhà mình, ngoài ra cũng chẳng có người dân nào ở, hơn nữa cũng chỉ có mình nhà anh là có xe, vậy thì cũng bằng vô ích.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, George cũng đưa ra một sự lựa chọn khó khăn: “Mau bế đứa bé lên xe”. George lớn tiếng kêu. Anthony nghe vậy vui mừng vội vàng bế con lên xe rồi tất cả mau chóng đến bệnh viện thị trấn gần nhất.
George vừa lái xe tay vừa cầm điện thoại không ngừng gọi điện về nhà, mong rằng có thể động viên vợ kiên cường thêm. Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, George nghe tiếng vợ yếu ớt: “Anh đang ở đâu?”, George cố giữ bình tình nói: “Em yêu, em gắng chịu thêm chút nữa”.
Sau 10 phút qua đi, George lại gọi điện thoại về nhà, nhưng lần này giọng của vợ anh đã yếu ớt lắm rồi, anh chỉ đành nói thật: “Em yêu, hãy tha thứ cho anh, anh không thể thấy chết mà không cứu, em hãy kiên cường lên, xin thượng thế bảo hộ mẹ con em!”.
Vì đến bệnh viện kịp thời, nên con của Anthony đã mau chóng được bác sỹ sơ cứu, qua được cơn nguy kịch, nhưng ngược lại lúc này George như người ngồi trên đống lửa. Anh lại gọi điện về nhà thêm lần nữa nhưng lần này thì không có người nhấc máy, nước mắt tuôn rơi, anh nghĩ không có người nhấc máy thì rất có khả năng vợ con anh đã gặp nguy hiểm…
George phóng như bay về nhà, Anthony thấy vậy cũng lên xe về theo, khi vừa về đến cửa nhà, hai người đã nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ. Cảnh tượng đầu tiên khi anh bước vào nhà như là một bức tranh tuyệt đẹp khiến anh không thể ngờ tới. Vợ anh đang bình yên đắp chăn nằm ngủ trên giường, bên cạnh là một người phụ nữ với dáng vẻ đầy mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ hiền lành phúc hậu đang bế đứa con xinh xắn mới trào đời của mình mà vỗ về chăm sóc.
George vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thể nói thành lời, lúc này Anthony cũng bước vào trong và tiến lại gần ôm người phụ nữ đó và nói: “Em yêu, chúng ta phải cám ơn George, con trai của chúng ta không sao rồi”. Sau đó Anthony kể lại sơ qua mọi chuyện cho vợ mình nghe. Hoá ra, người phụ nữ đó tên là Marie, chính là vợ của Anthony.
Marie là bác sỹ khoa sản của bệnh viện. Sau khi tai nạn xảy ra, cô men theo đường mòn đi tìm nhà dân, vốn dĩ muốn kiếm một chiếc xe để cứu con mình, nhưng khi đến đây, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Helen nên đẩy cửa bước vào xem. Thấy Helen có triệu chứng sinh non, tình hình lại nguy cấp, nếu không xử lý ngay e rằng sẽ không kịp. Marie nói tiếp: “George, thành thật xin lỗi anh, lúc đầu tôi rất khó khăn để lựa chọn, không biết nên giúp vợ anh trước hay là đi tìm xe cứu con mình trước, nhưng thật may mắn, vào thời khắc quan trọng ấy tôi đã không chọn sai”.
Chứng kiến cảnh như vậy, George không khỏi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh cũng vừa khóc vừa xấu hổ mà thành thật nói: “Người phải nói lời xin lỗi phải là tôi, lúc Anthony cầu cứu tôi, tôi cũng đã rất phân ưu, không biết nên chọn con đường nào, cứu con chị trước hay là về nhà cứu vợ trước? May thay, vào giây phút cuối cùng, chúng ta đều không có lựa chọn sai, không làm điều trái với lương tâm mình”.
Mọi chuyện xong xuôi, ca ba đều nhìn nhau rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, họ hiểu ra rằng, thiện lương chính là lựa chọn không khi nào hối tiếc.
***
Kỳ thực chuyện trên đời tốt xấu đều do nhân quả, sống thiện lương ắt sẽ gặp phúc lành. Giả sử nếu lúc đầu George không lựa chọn giúp đỡ con của Anthony mà về nhà với vợ, chưa biết chừng thời gian cũng chẳng kịp, mà lại gặp phải sự cố đau thương. Còn Marie nếu vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ mặc Helen thì có lẽ xe cũng chẳng tìm được mà con mình lại gặp nguy nan.
Trong cuộc sống, mỗi thời khắc chúng ta đều phải đối diện với những lựa chọn cho riêng mình, ranh giới nữa thiện lương và cái ác luôn mong manh. Con người chúng ta lựa chọn thế nào ắt sẽ gặt được kết quả ấy. Có câu: “Trời không phụ lòng người” người sống có tâm, sống vì lương thiện, làm điều nhân nghĩa ắt sẽ luôn được trời cao bảo hộ, ngược lại thì ắt cũng quả báo kề thân khó bề trốn thoát.
Mọi việc trên đời đến với chúng ta đó đều là những an bài tốt nhất mà ông trời đã ban tặng. Khi con người đối diện với lựa chọn cũng chính là lúc ông trời thử thách lòng người, tốt hay xấu, được hay mất, tất cả đều phụ thuộc vào chính chúng ta. Có thể chúng ta không thể lựa chọn cho mình vận mệnh của quá khứ khi sinh ra, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn cho mình vận mệnh của tương lai.
Làm người cũng đừng để vì cái được nhỏ nhoi trước mắt mà đánh đổi tất cả những cái lớn lao của tương lai. Sống thông minh, lọc lõi không khó, khó là sống làm người thiện lương.
Minh Vũ / Báo DKN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét