Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2020

𝑻𝒂̀𝒊 𝒔𝒂̉𝒏 𝒒𝒖𝒚́ 𝒈𝒊𝒂́ 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 đ𝒐̛̀𝒊 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒏𝒉𝒂𝒏 𝒔𝒂̆́𝒄 𝒉𝒂𝒚 𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏 𝒃𝒂̣𝒄, 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂̂̉𝒎

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 27, 2020 with No comments


Trên đời này thứ gì mới là tài sản quý giá nhất? Là tiền bạc, nhan sắc, hay địa vị? Thực ra đều không phải, thứ quý giá nhất gói gọn trong hai chữ, đó là “𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝑷𝒉𝒂̂̉𝒎”.
Nhân phẩm là tấm phiếu thông hành trong cuộc sống. Vào những thời khắc con người đứng trước sự lung lay dao động giữa cái thiện và ác, nhân phẩm chính là sự dựa dẫm cuối cùng của tâm linh.
Nhân phẩm tốt chính là tài sản quý giá nhất cuộc đời mỗi con người, nó có thể cấu thành địa vị và thân phậɴ của chúng ta, nó cũng là học lực cao nhất, là tấm huy chương vàng mà mỗi con người phải nỗ lực rất nhiều mới có được.
𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂̂̉𝒎 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒉𝒖̛̣𝒄 𝒍𝒖̛̣𝒄 𝒎𝒂̣𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕
Một thanh niên nọ đi phỏng vấn xin việc, đột nhiên một người cao tuổi ăn mặc đơn giản tiến lên phía trước nói: “Tôi tìm được cậu rồi, thật cảm ơn cậu quá! Lần trước trong công viên, chính là cậu, là cậu đã cứu con gái tôi bị ngã xuống hồ nước lên”.
“Bác à, chắc bác nhận nhầm người rồi! Không phải cháu đã cứu con gái bác đâu ạ!” – Người thanh niên thành thật đáp.
“Là cậu, chính là cậu, tôi không thể nhầm được!” – người đàn ông lớn tuổi khẳng định lại một lần nữa.
Trước tình huống đó, người thanh niên đó cũng chẳng biết làm sao, chỉ một mực phủ nhận không phải mình đã cứu cô gái đó. “Không phải cháu đâu bác ạ. Công viên bác nói đến cháu còn chưa đến bao giờ!”.
Nghe câu nói đó, người đàn ông cao tuổi buông taʏ, vẻ mặt đầy thất vọng: “Lẽ nào tôi nhận nhầm người?”.
Về sau, chàng trai trẻ đó nhận được giấy thông báo trúng tuyển. Một hôm, anh lại gặp người đàn ông kia. Anh liền tiến lại chào và hỏi thăm: “Bác đã tìm thấy ân nhân đã cứu con gái bác chưa ạ?”.
“Chưa, tôi vẫn chưa tìm được người đó!” – nói đoạn, ông rầu rĩ bỏ đi.
Người thanh niên trẻ trong lòng khá nặng nề, kể lại câu chuyện này với đồng nghiệp. Không ngờ, anh ta cười phá lên, nói:
“Ông ấy đáng thươnɢ sao? Ông ấy là tổng giám đốc của công ty chúng ta đó. Chuyện con gái ông bị ngã xuống nước được nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, thực ra ông ấy không có con gái đâu!”.]
“Cái gì?” – Chàng trai thốt lên kinh ngạc.
Anh bạn đồng nghiệp tiếp tục giải thích: “Tổng giám đốc của chúng ta vẫn thường dùng cách này để chọn nhân tài đấy. Ông ấy nói rằng những người qua được bài kiểm tra về nhân phẩm đều có thể uốn nắn thành tài!”.
Khi nhân phẩm và học thức kết hợp, tương hỗ cho nhau, con người mới có thể bước đến những chân trời càng cao, càng xa hơn…
𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂̂̉𝒎 𝒍𝒂̀ 𝒉𝒐̣𝒄 𝒍𝒖̛̣𝒄 𝒕𝒐̂́𝒕 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕
Nhà báo, MC nổi tiếng Bạch Nham Thông từng nói: “Nhân phẩm là học vị cᴀo nhất, đức và tài hợp nhất mới là trí tuệ chân chính, nhân tài chân chính ".
Bất luận chế độ, pháp luật của một đất nước có nghiêm ngặt cỡ nào, một khi đã sử dụng những người có tì vết về đạo đức, họ cũng vẫn sẽ giống như một quả bom nổ chậm trong cơ quan tổ chức, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thử nghĩ mà xem, trong một đất nước, có người ngày nào cũng động não đục khoét tham nhũng , con người đó dùng được không? Lại thử nghĩ, một người rất có năng lực nhưng nhân phẩm có vấn đề, liệu năng lực tốt có thể tạo nên tác dụng lớn hay không?
Franklin D. Roosevelt – Tổng thống thứ 32 của nước Mỹ từng nói: “Có học vấn nhưng không có phẩm đức, đó là một kẻ hiểm ác; có đạo đức nhưng không học vấn, đó là một người hèn mọn”.
Cổ nhân cũng nói rằng: “Người có đức là vua, người có tài là nô bộc”.
Thế mới thấy, nhân phẩm quan trọng thế nào. Ở đời có thể không có học vị nhưng không thể không có học vấn và càng không thể không có nhân phẩm.
𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂̂̉𝒎 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒂̀𝒊 𝒔𝒂̉𝒏 𝒒𝒖𝒚́ 𝒈𝒊𝒂́ 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 đ𝒐̛̀𝒊 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊
Nhân phẩm tốt là vòng ɴguyệt quế, sự huy hoàng và là tài sản quý giá nhất của đời người. Nhân phẩm tốt sẽ tạo ra cho con người địa vị và danh phận trong xã hội. Nó cũng là tất cả tài sản của con người trên phương diện danh dự cá nhân.
Trước khi làm việc, cần phải làm người, đó là đạo lý bất biến từ cổ chí kim. Làm người như thế nào không chỉ thể hiện trí tuệ của một người mà còn thể hiện sự tu dưỡng của người đó.
Một con người bất luận có thông minh đến đâu, có năng lực đến đâu, điều kiện tốt thế nào, nếu không hiểu được cách làm người, nhân phẩm không tốt, sự nghiệp cũng như các mối quan hệ giữa người với người của anh ta trong xã hội cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Muốn làm tốt bất cứ việc gì, cũng phải làm người tốt trước đã!
Nguồn NCCTV



Posted by Thiên Thanh on tháng 11 27, 2020 with No comments

 


Một phụ nữ giải thích vấn đề tế nhị của mình với bác sĩ rằng cô ta luôn đánh rắm mà không thể kiềm chế được. “Nhưng cũng may là chúng không bốc mùi và không kêu thành tiếng. Thực ra nãy giờ ngồi nói chuyện với bác sĩ mà tôi đã hai lần... rồi đó”, cô ta nói.
Bác sĩ nghe xong, với tay lấy tờ giấy, viết đơn thuốc rồi đưa cho cô ta.
“Cái gì? Thuốc nhỏ mũi à?”, cô ta hỏi. “Vâng”, bác sĩ đáp, chúng tôi sẽ chữa khứu giác cho cô trước và sau đó đến thính giác”.
-st-

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 27, 2020 with No comments

 


Chàng trai và cô gái yêu nhau ngồi trong tắc-xi:
- Anh yêu em muốn chết đi được - chàng trai nói.
- Em cũng cảm thấy em như đang chết vì yêu anh - người con gái đáp lại.
- Xin lỗi hai anh chị! - người lái xe tắc-xi nói chen - tôi xin lỗi vì làm gián đoạn cuộc tâm sự của anh chị, nhưng xin anh chị hãy thanh toán tiền xe cho tôi trước khi cả hai anh chị... qua đời.
-st-

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 27, 2020 with No comments

 

Một cô gái mặt tái mét, nước mắt đầm đìa, đến báo cảnh sát:
- Thưa ngài cảnh sát, em vừa đi xe buýt, kẻ cắp lấy hết sạch tiền của em rồi ạ, một số tiền rất lớn, em mang đi mua xe ô tô.
- Chị để tiền ở đâu mà mất?
- Thưa ngài cảnh sát, em giắt gói tiền trong cạp quần của em.
- Thế lúc hắn lần tay vào trong cạp quần, chị không cảm thấy gì hay sao?
- Dạ thưa có, em có cảm thấy, nhưng em tưởng hắn có ý đồ tốt...
-st-

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2020

Lá thư gửi cho mẹ – Điều con mong muốn là mẹ luôn hạnh phúc và cũng đừng quên con, mẹ nhé

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 21, 2020 with No comments

 

Bố mẹ ly hôn và đều có gia đình mới, bé gái lớp 5 ở cùng với bà nội và đã nhiều năm nay em không được bố mẹ dành cho nhiều tình yêu thương và sự chăm sóc. Lá thư em viết kể về quãng thời gian xa bố mẹ đã khiến biết bao người phải nghẹn ngào, xót xa.
Cuộc sống của những đứa trẻ sẽ ra sao nếu không có sự quan tâm, chăm sóc của cha mẹ? Vật chất có thể vẫn đủ đầy, các em có thể vẫn được chăm lo và đưa đến trường như bao bạn bè khác. Thế nhưng từ sâu trong lòng mình như một bản năng mạnh mẽ, dù còn nhỏ chưa biết cách làm sao để bộc lộ, các em vẫn có 1 mong muốn tha thiết là được cha mẹ yêu thương và cũng được thể hiện tình yêu thương của mình với cha mẹ.


Mới đây, mạng xã hội xôn xao lan truyền lá thư của cô bé lớp 5 ở Nghệ An gửi đến một cuộc thi viết thư quốc tế. Lá thư này cô bé viết cho mẹ, kể cho mẹ quãng thời gian dài 6 năm qua em ở cùng bà và tủi thân rất nhiều vì thiếu vắng sự quan tâm, chăm sóc của cả mẹ và bố. Từng dòng chữ nắn nót của cô bé với ngôn từ chứa đựng biết bao nỗi buồn đã khiến những người lớn phải nghẹn ngào và xót xa.
Bức thư do em Lữ Thị Kim Chi, học sinh lớp 5B trường Tiểu học Châu Hạnh 1 (huyện Quỳ Châu, tỉnh Nghệ An) tham dự “Cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 49”.
Nội dung thư như sau:
“Gửi mẹ của con!
Mẹ à, con là Kim Chi – con gái của mẹ đây. Kim Chi của mẹ đã học lớp 5 rồi. Con đang cố gắng từng ngày để bố mẹ không buồn lòng vì con.
Mẹ à, từ ngày sinh con được 2 tuổi, mẹ để con ở nhà với bố và bà nội rồi mẹ đi kiếm tiền ở xa. Lúc ấy, người ta bảo mẹ đi xa lắm tiền lắm. Mẹ gọi điện về bảo kiếm tiền về xây nhà, mua quần áo đẹp cho con.
Nhưng nay con vẫn ở nhà cũ của bà nội. Mẹ đi làm đã 6 năm rồi! Khi con học lớp 4, mẹ về nhà. Con được ở với mẹ đúng một tuần rồi mẹ mang vali về nhà ông bà ngoại. Sau đó, bố mẹ li hôn. Từ năm đó, con chẳng được sống cùng mẹ.
Thỉnh thoảng đi xa về, mẹ chỉ đến đón con, mẹ mua sữa, mua quần áo cho con rồi mẹ lại vội đi.
Mẹ à, có lẽ mẹ không biết được rằng, con ao ước được mẹ hỏi học hành như thế nào. Mẹ có thể đến thăm trường con, đến hỏi cô giáo của con như biết bao bố mẹ của bạn khác họ vẫn đến gặp cô giáo để hỏi về học tập của con.
Ngày thông báo họp phụ huynh con cũng khóc mẹ ạ. Con gái khóc thật yếu đuối, nhưng khi nào họp cô cũng dặn: “Phải bảo bố mẹ đi nhé”. Nhiều bạn có ông bà đi cô nói nghe không hiểu về nói lại bố mẹ không rõ tranh luận.
Năm năm học con chưa bao giờ được mẹ đi họp phụ huynh. Bố lúc nào cũng bận đi làm kiếm tiền, còn mẹ đi làm xa cũng để kiếm tiền, chỉ có bà nội thôi. Con biết, bố mẹ không ở với nhau nữa thì con làm gì có quyền đòi hỏi bố mẹ phải cùng đi họp cho con. Nhưng mẹ ơi, con ước ao một lần để mẹ họp cho con.
Con vẫn cố gắng từng ngày, năm nào con cũng được giấy khen. Bà bảo học giỏi sau này đi học đại học để không vất vả như bố đi làm xa vất vả. Nhưng bà có đối xử tốt với con như thế nào thì cũng không bằng mẹ.
Con xem trên Facebook của mẹ rồi, mẹ lại có thêm em nữa. Con thật ghen tị với hai em vì được ở bên mẹ suốt ngày, được mẹ cho đi chơi. Giá mà con cũng được ở bên mẹ như thế thì tốt biết bao.
Mẹ ơi, mẹ hạnh phúc lắm phải không? Con chỉ mong mẹ hãy hiểu, mẹ vẫn còn một đứa con gái là con đang sống cùng bà nội, mẹ nhé! Lần tới mẹ về, mẹ không phải mua sữa cho con đâu vì dạo này con không uống sữa nữa.
Bố đi làm ăn xa chẳng có thời gian chăm con, nhưng mẹ cũng ít về nhỉ? Con lại có thêm một em nữa… Nhưng cứ có thêm một em nữa chắc bố sẽ không còn yêu con đâu, giống như mẹ ấy.
Con chỉ ao ước được ở bên mẹ, được cảm nhận cuộc sống ở cạnh mẹ như thế nào.
Mẹ ơi, nếu có thể, lần họp phụ huynh sắp tới, mẹ gửi em và về họp phụ huynh cho con nhé.
Con yêu mẹ. Điều con mong muốn là mẹ luôn hạnh phúc và cũng đừng quên con, mẹ nhé…!”
-st-




Thứ Năm, 19 tháng 11, 2020

𝑺𝒖̛̣ 𝒌𝒉𝒂́𝒄 𝒃𝒊𝒆̣̂𝒕 𝒈𝒊𝒖̛̃𝒂 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎 𝒗𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎, 𝒔𝒂𝒖 50 𝒕𝒖𝒐̂̉𝒊 𝒄𝒂̀𝒏𝒈 𝒃𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒓𝒐̃ 𝒓𝒂̀𝒏𝒈

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 19, 2020 with No comments

 

𝑲𝒊𝒆̂́𝒎 𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏, 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒕𝒓𝒂ɴ𝒉 𝒕𝒉𝒖̉ 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒂̀𝒎 𝒔𝒐̛́𝒎, 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎 𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒗𝒂̣̂𝒚. 𝑪𝒐́ 𝒕𝒂̀𝒊 𝒌𝒉𝒐𝒂̉𝒏 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎, 𝒄𝒐́ 𝒄𝒉𝒐̂̃ 𝒅𝒖̛̣𝒂 𝒓𝒐̂̀𝒊, 𝒗𝒆̂̀ 𝒈𝒊𝒂̀ 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒄𝒂̀𝒏𝒈 𝒗𝒊𝒆̂𝒏 𝒎𝒂̃ɴ, 𝒉𝒂̣𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒗𝒂̀ 𝒕𝒖̛̣ 𝒕𝒂̣𝒊.
𝑽𝒂̀𝒊 𝒉𝒐̂𝒎 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛́𝒄, 𝒕𝒐̂𝒊 𝒄𝒐́ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 đ𝒐̂̀𝒏𝒈 ɴɢнι𝒆̣̂ρ 𝒃𝒂̀𝒏 𝒗𝒆̂̀ 𝒗𝒂̂́𝒏 đ𝒆̂̀ 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎 𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏.



Đồng ɴɢнιệρ T. nói: “Xã hội hiện đại, vẫn nên có tài khoản tiết kiệm thì hơn, nếu không thì rồi sẽ có ngày, ông sẽ pʜát hiện ra một bước cũng khó đi. Đặc biệt là khi các ông gấp gáp cần ᴛiêu tiền, vay tiền cũng khó, tài khoản tiết kiệm chả có bao nhiêu, quả thực rất bất ʟực, Chẳng may bệɴʜ nan y, không có tiền, sống kiểu gì?”
Đồng ɴɢнιệρ khác lại nói: “Đấy là mấy ông quan niệm cũ rích, chăm chăm tích tiền, từ từ ᴛiêu. Nhưng nhiều năm qua rồi, ông sẽ pʜát hiện ra: tiền để trong ngân hàng dần dần мấᴛ giá, vất vả bao năm, cuối cùng vẫn là một tên nghèo. Chẳng hạn như phú hộ của thế kỉ trước, nếu chỉ biết tích tiền lại, rồi giờ mới lấy tiền ra, mấy trăm triệu ngày xưa thì to tát, giờ lại chỉ là chút tiền cỏn con. Nếu ngày xưa đem tiền lên thành phố mua nhà, thế có phải là tiền có giá trị hơn rất nhiều rồi không.”
Xã hội hiện đại, có người cho rằng, càng có nhiều tiền, càng phải biết cách ᴛiêu, tiền làm ra là để ᴛiêu, nếu không thì đâм đầυ vào kiếм tiền để là gì, cứ sống nghèo nàn là xong. Cũng có người cho rằng, không có tài khoản tiết kiệm mới thực sự là người nghèo, sống không có sự chắc chắn.
Thực ra, người tiết kiệm và không tiết kiệm, sau 50 tuổi, cách biệt sẽ rất rõ nét. Bước vào tuổi 50, đời người cũng xem như trôi qua một nửa, sức khỏe dần dần xuống dốc, sức ʟực làm việc không còn được như trước, ɴguy cơ hơn đó là năng ʟực kiếм tiền cũng dần trở nên yếu ớt hơn. Thời đại không ngừng tiến bộ, người 50 tuổi, thường không dễ dàng вắᴛ kịp thời đại nữa, cuộc sống sẽ trở nên bị động hơn. Bước vào tuổi này, có tiền và không có tiền tiết kiệm, quả thực ảɴʜ hưởng rất lớn tới nửa đời còn lại.

𝑩𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒒𝒖𝒂 𝒕𝒖𝒐̂̉𝒊 50, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒐́ đ𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒏𝒂̀𝒐, 𝒏𝒈𝒉𝒊̃ 𝒕𝒉𝒐̂𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒔𝒐̛̣
D., sống cùng khu với tôi, năm nay 55 tuổi, quan niệm ᴛiêu dùng của anh ấy là: “Vứt tiền vào ngân hàng chính là đang tặng tiền cho người khác ᴛiêu”. Anh ấy cho rằng, mình đem gửi tiền vào ngân hàng, chính là đang tạo điều kiện cho ngân hàng cho mấy người nhà giàu vay tiền để họ pʜát tài hơn, còn người gửi tiền, thì vẫn cứ nghèo.
Quan niệm này của anh ấy từ nhỏ đã vậy rồi, cũng chính vì vậy mà anh ấy không có thói quen gửi tiết kiệm.
Tháng trước, con trai đưa bạn gái về nhà, D. rất vui, cả nhà cùng tới một nhà hàng đầυ phố ăn mừng. Ăn xong, D. đi thanh toáɴ tiền, pʜát hiện ra trong thẻ chỉ còn có 500 ngàn. D. lén lút gọi vợ ra thanh toáɴ, vợ anh ấy nói: “Tiền trong nhà đều do ông quản hết còn gì, tôi làm gì có tiền?”. Bất đắc dĩ, D. phải gọi con trai ra thanh toáɴ, con trai nói: “Ba ơi, lần này con đưa bạn gái về nhà, là có việc muốn xin ba, ba cho con tiền trả tiền mua nhà đợt đầυ, để chuẩn bị cho việc kết hôn”. D. nghe xong ᴛức giậɴ: “Mày suốt ngày chi biết xin tiền, ba lấy đâu ra tiền cho mày”, vì D. khá lớn tiếng nên bạn gái của con trai cũng nghe thấy.
Trong lúc D. và con trai còn chưa biết làm sao thì bạn gái của con trai đứng dậy bỏ đi. Trông thấy tình cảɴʜ này, D. tự tát mình một cái.
Nghĩ lại. D. trước đó luôn nỗ ʟực kiếм tiền, nhưng năm nào tổng kết lại cũng đều chi nhiều hơn thu. D. và vợ thường xuyên ăn xài phung phí, hai người lại thích chơi mấy trò đỏ đen, thua cũng là chuyện thường tình. Ngoài việc bỏ tiền ra xây được một ngôi nhà khang trang hơn ra, D. không còn ᴛiêu tiền cho việc gì to lớn và giá trị hơn.
Lỗ Tấn từng nói: “Tự do tất nhiên không thể mua được bằng tiền, nhưng có thể vì tiền mà bị bán đi”. Một người, khi còn trẻ, vì theo đuổi tự do, vì tận hưởng cuộc sống nên ᴛiêu hết sạch tiền, ngoài мặᴛ thì là “hào phóng, thoải mái ᴛâм lý”, nhưng hậu quả thì sau này ắt rõ.
50 tuổi, không còn sức ʟực kiếм được tiền như trước, nhưng chi ᴛiêu trong nhà lại chẳng vơi đi, thậm chí có nhiều việc cần phải nghĩ hơn, muốn ăn sung mặc sướng? Nghĩ đã thấy sầu. 50 tuổi, tài khoản tiết kiệm tính được trên đầυ ngón ᴛaʏ, vậy thì tự do ở đâu ra? Ăn sung mặc sướng ở đâu ra? Không muốn làm gánh nặng cho con cái ở đâu ra? Muốn giúp đỡ con cái ở đâu ra? Còn rất nhiều cái “ở đâu ra” mà bạn còn chưa nghĩ ra hết.



𝑸𝒖𝒂 𝒕𝒖𝒐̂̉𝒊 50, 𝒄𝒐́ 𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎, 𝒄𝒐́ 𝒔𝒖̛̣ 𝒄𝒉𝒂̆́𝒄 𝒄𝒉𝒂̆́𝒏, 𝒃𝒂̉𝒐 đ𝒂̉𝒎
Tháng trước, khu của chúng tôi đổi bảo vệ. Anh bảo vệ mới tên C., năm nay 57 tuổi. Anh C. là người thật thà, làm việc nghiêm túc. Tôi thì vẫn nghĩ là anh ấy đi làm vì mưu sinh.
Tuần trước, có cơ hội được ngồi lại với ɴʜau nói chuyện. C. nói: “Ở nhà chán quá nên ra ngoài làm bảo vệ”. Thì ra, khi còn trẻ, C. từng làm ở một nhà máy điện, mua được 2 căn nhà, tiền tiết kiệm cũng được mấy trăm triệu. Hiện tại, anh ấy đã nghỉ hưu, ở nhà chán quá cũng buồn cʜâɴ buồn ᴛaʏ nên ra ngoài làm bảo vệ cho vui, cho có người nói chuyện.
Có người nói: “Tiền là vạn năng, nếu bạn dùng tiền mà vẫn không làm được, vậy thì đó là bởi tiền của bạn không đủ”. Câu nói này nghe thì có vẻ rất “sùng bái chủ nghĩa tiền bạc”, nhưng nó cũng không phải không đúng, mà đúng đến trần trụi. Tuổi càng lớn, càng nhậɴ thức được tầm quan trọng của đồng tiền.
Bước vào tuổi 50, muốn sống sung sướng, phải có tiền. Có tiền, không phải là để “khoe mẽ”, mà là để có cảm giác an toàn. 50, “ᴛâм an” là phúc, không phải lo lắng mình không có tiền, không phải lo lắng chẳng may мấᴛ việc, không phải lo lắng chuyện nghỉ hưu, không phải sống dựa dẫm vào ai…
Bước qua tuổi 50, вắᴛ buộc phải chuẩn bị cho mình tiền dưỡng lão trước, tránh khung cảɴʜ bi ᴛнươnɢ sau này
Các cụ hay bảo “dưỡng lão cứ để con cái lo”, nhưng thực ra, bất kể làm gì, dựa vào mình là tốt nhất, chuyện dưỡng lão cũng không phải là ngoại lệ. Một người, không có tiền, già rồi, ngửa ᴛaʏ ra xin tiền con cái, con cái hiếu thảo thì không sao, nhưng gặp phải đứa trời đáɴʜ, lúc đó mới thấy mình đáng ᴛнươnɢ…



50, 𝒓𝒐̂̀𝒊 60, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒍𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒉𝒖̛𝒖, 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒊𝒆̂́𝒕 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒎, 𝒃𝒆̣̂ɴʜ 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 “đ𝒐̛̣𝒊, 𝒅𝒖̛̣𝒂 𝒗𝒂̀𝒐, 𝒏𝒈𝒉𝒆 𝒕𝒉𝒆𝒐” 𝒔𝒐̂́ 𝒕𝒓𝒐̛̀𝒊.
Người xưa bảo rồi “ở lâu trên giường bệɴʜ, chẳng con nào là hiếu thảo”, sau này chẳng may có không động đậy được nữa, chỉ chăm chăm dựa vào con cái, cũng chưa chắc đã chắc chắn 100%, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là bạn không muốn làm phiền con cái vì chúng cũng đã có đủ gánh nặng để lo rồi, bạn hoàn toàn có thể tự bỏ tiền ra thuê người chăm sóc mình, hoặc vào viện dưỡng lão…
Con người, càng có nhiều tiền tiết kiệm, về già càng đáng tiền. Con cái khi ấy muốn hiếu thuận với bạn, chỉ cần ở bên bạn là được rồi, không cần phải ᴛiêu tiền này tiền nọ, áp ʟực kiɴh tế cho chúng cũng nhỏ bớt đi.
Kiếm tiền, phải traɴh thủ mà làm sớm, tiết kiệm tiền cũng vậy. Có tài khoản tiết kiệm, có chỗ dựa rồi, về già mới càng viên mãɴ, hạnh phúc và tự tại.
Nguồn NCCTV

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2020

Tại sao lại thế?

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 15, 2020 with No comments

 

Adam và Eva sống bên nhau rất hạnh phúc. Một bữa gặp Đức Chúa, Adam hỏi:
– Thưa Đức Chúa, Eva thật xinh đẹp. tại sao Người lại khiến cho nàng đẹp thế?
– Để lúc nào con cũng muốn ngắm nàng.
– Làn da của nàng mới mịn màng làm sao!
– Để con lúc nào cũng muốn chạm vào nàng chứ!
– Nàng có một mùi thơm thật dễ chịu.
– Để lúc nào con cũng muốn quấn quýt bên nàng chứ!
– Thật xuất sắc, sự tạo hóa của Người thật vĩ đại làm con vô cùng biết ơn. nhưng có một điều mà con cứ câu hỏi thắc mắc là tại sao Đức Chúa lại làm cho nàng ngốc nghếch thế?
– Thế thì nàng mới yêu con chứ!
-st-

Nhật ký oshin thời @

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 15, 2020 with No comments


-Ngày… tháng… năm… Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. “Nó” lại chửi chàng.
-Ngày… tháng… năm… Nấu món chàng like nhất. thế mà “nó” giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai “nó” đi công tác, mình cho chàng ăn “phở”.
-Ngày… tháng… năm… Đi đăng ký tạm trú. Mục “Quan hệ với chủ hộ”, mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt.
Nhiều hay ít nhỉ?
-st-

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 15, 2020 with No comments

 

Có một anh chàng nọ vào tiệm mua một đôi găng tay, để về tặng cho vị hôn thê sắp cưới. đồng thời đó – có một chị cũng vào mua hai cái … quần lót… Vì gói chung một loại giấy như nhau nên cô hàng vô ý trao lộn hai món hàng.
Khi về nhà, anh chàng nọ cũng vô ý không mở ra kiểm tra lại. Anh đem tặng vật qua nhà cô vợ sắp cưới kèm theo một phong thư như sau : ” Em yêu của anh! Sở dĩ anh mua quà tặng này cho em, là vì mỗi lần đến chơi, anh chú ý thấy em không có.
Cô bán hàng bảo loại này tốt nhất. Anh thấy cô ta nhân dáng bằng em, thành ra anh mượn cô mang thử. Khi cô bán hàng đưa vào, anh tập trung xem đẹp làm sao đấy em ạ. Anh mong rằng khi mang nó vào hoặc cởi nó ra, em đều nhớ đến anh là được.
Trong khi chờ đợi ngày thành hôn của chúng ta, anh gởi đến em một nghìn cái hôn âu yếm vào nơi mà em đưa vật này. Anh của em.”
-st-

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 15, 2020 with No comments


Nàng: Hôm qua anh nhìn thấy trộm nhật ký của em phải không?

-Chàng: Sao em biết?

-Nàng: Em nhìn thấy nhật ký của anh thấy có ghi vụ đó!

-st-
Thanh Phuong Trinh và Vũ Nguyễn

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2020

Tình yêu là thế

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 07, 2020 with No comments


Một anh chàng than thở chuyện tình yêu tình báo với bạn:
– Cậu biết không, hồi học lớp 11 tớ thầm yêu trộm nhớ một em lớp 9.
– Ừ, rồi sao?
– Tớ quyết định lưu ban lại 2 năm để chờ em.
– Cậu thật đúng là đứa si tình!
– Nhưng hỡi ôi!
– Sao vậy?
– Hai năm sau tớ nhìn xuống, em ấy vẫn học lớp 9.
– Hả?! Cái gì? Em của cậu học… ngu thế à?
– Nếu học ngu thì không nói làm gì. Đằng này nó ở lại lớp 9 để chờ một thằng nhõi con khác học lớp 7 mới tức chứ!
- st-

Tiền nào của nấy

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 07, 2020 with No comments

 


Một anh nông dân đưa vợ lên thành phố chữa bệnh. Thuê xong khách sạn, anh để vợ nằm nghỉ, một mình đi dạo phố...
Một cô gái xinh đẹp tiến lại:
– Anh yêu, có đi với em không?
– Bao nhiêu?
– Năm trăm!
– Đắt quá!
– Thích rẻ thì đi mà tìm người khác.
Nói rồi, cô gái bỏ đi. Đến khuya, cô gái quay lại, gặp anh nông dân đang dìu vợ đi dạo quanh khách sạn. Cô gái bĩu môi:
– Thấy chưa, đã bảo mà! Tiền nào của nấy!
– ???
-st-

Việc làm thích hợp

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 07, 2020 with No comments

 

Một cô nàng xinh đẹp và gợi cảm mời một người thợ tới nhà để sửa tivi. Sau khi công việc kết thúc, cô gái trả tiền cho anh thợ, liếc mắt tình tứ và thì thầm như rót mật vào tai anh ta:
– Tôi phải đưa ra một đề nghị bất thường với anh. Nhưng trước hết, tôi xin anh hãy hứa giữ bí mật chuyện này!
Anh thợ chấp thuận ngay và cùng cô gái vào phòng trong một tâm trạng khấp khởi và hồi hộp.
Tiến gần bên chiếc giường ngủ, cô gái nói tiếp:
– Chồng tôi là một người đàn ông nhu nhược về thể chất, có thể gọi là bất lực trong chuyện này. Giờ đây, chỉ có tôi với anh. Tôi là một phụ nữ và anh là một người đàn ông, còn kia là chiếc giường ngủ…
Cô gái ngập ngừng.
Anh thợ hồi hộp giọng hổn hển:
– Vâng, vâng!… Tuyệt quá!
– Kể từ khi tôi nhìn thấy anh ở ngoài cửa tôi đã… biết anh thích hợp với chuyện đó.
– Vâng, vâng!…
– Vậy anh có thể giúp tôi khiêng cái giường này lên tầng 6 được không?
-st-