Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

VỢ À, EM ĐÚNG LÀ ĐỒ NGỐC!

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 29, 2021 with No comments

 



Tôi hai mươi tám tuổi, là giám đốc bộ phận bán hàng của một công ty thời trang lớn, ngoại hình khá, nếu không muốn nói là đẹp. Tôi biết mình là giấc mơ của các cô gái, một mẫu người rất lí tưởng đấy.

***
Hằng ngày tôi làm việc từ sáng đến tối ở công ty, về nhà thì ngủ. Nói chung cái cuộc sống nhạt nhẽo cứ thế trôi qua làm tôi phát ngán. Mỗi lần tôi than thở với mẹ tôi thì mẹ là bắt đầu "bản tình ca bất hủ":

- Đã bảo rồi, thiếu hơi đàn bà thì thế đấy! Mẹ đã bảo anh phải kiếm một cô làm vợ về nó chăm sóc cho, hết chán ngay!
- Nhưng mẹ ơi con còn phải kiếm tiền! Đàn bà chỉ gây thêm rắc rối thôi.
- Ý anh là mẹ cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi thôi hả?
- Ấy mẹ ơi con có nói thế đâu! Ý con là có phụ nữ vào con không tập trung đến công việc được.- tôi nhăn răng cười nham nhở.
- Mẹ không cần biết. Từ ngày mai anh bắt đầu đi xem mặt. Mẹ đã ưng cái cô này từ lâu rồi. Không thích cô này thì mẹ tìm cho cô khác. Nhớ đấy!
Tôi thất thểu về căn hộ chung cư. Thà sống chán ngán còn hơn dính dáng đến đàn bà!

Mấy ngày tiếp theo của tôi là chuỗi ngày kinh hoàng nhất cuộc đời tôi. Những cô gái mẹ tôi giới thiệu thì thật... kinh khủng! Cô thì điệu đà õng ẹo một cách quá lố, cô thì tính tình thẳng hơn ruột ngựa, đập bàn đập ghế uỳnh uỳnh, có cô lại dịu dàng nhỏ nhẹ khiến tôi nghĩ chỉ cần búng tay một cái cũng đổ.Ngày cuối cùng sau khi đấu tranh kịch liệt với mẹ, tôi cũng chịu đi xem mặt lần cuối.

Quán café nằm khiêm tốn ở một góc phố. Tuy không sang trọng nhưng nó toát lên vẻ thanh lịch đến lạ thường. Tôi thầm thán phục cô gái có con mắt tinh tường khi chọn nơi này làm điểm xem mặt. Bước vào quán, tôi nhận ra ngay người tôi cần gặp. Đó là một cô gái rất xinh, vẻ đẹp của sự trong sáng ngây thơ nhưng cái mặt thì ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước. Tôi lại gần chiếc bàn gần cửa kính.
- Chào em.
- Chào chú!
- Chào...chào cháu.
- Chú là người cháu cần gặp?
- Ừm.
- Vậy thì vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tình hình là cháu vừa mới trượt Đại học. Có lẽ do quá tức giận nên bố mẹ cháu mới bắt cháu đi xem mặt để lấy chồng. Như chú thấy, cháu còn quá trẻ, còn chú thì quá già...

Cái gì? Tôi mà già à? Ăn nói kiểu gì vậy? Máu trong người tôi bắt đầu sôi sùng sục khi cô nhóc nói tiếp:
- Ngoại hình chú chẳng đẹp đẽ gì, công việc thì cũng bình thường. Tóm lại là chú không hợp với cháu, hay nói cách khác là không xứng với cháu. Hết.
Tôi đơ người vì bất ngờ. Cô nhóc nhìn tôi như khiêu khích.

Thú nhận thật là ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã có cảm giác cô nhóc rất cuốn hút. Còn bây giờ thì cái tính lém lỉnh của cô nhóc chính thức chinh phục được tôi. Cuối cùng, quyết định của tôi làm cô nhóc sững sờ. Mẹ tôi thì vui mừng ra mặt. Mẹ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm ngày tổ chức đám cưới. Nhìn mẹ vui tôi cũng vui lây.

Lễ cưới diễn ra thật hoành tráng. Mọi người ai cũng rạng rỡ, duy chỉ có cô dâu là mặt mũi bí xị như hôm đi xem mặt. Lúc Cha hỏi cô có đồng ý lấy tôi làm chồng không, cô nhóc phải ngắc ngứ một lúc mới nói đồng ý. Tôi cười và trao nhẫn cho em.

***
Chúng tôi về sống với nhau trong căn hộ rộng rãi. Không nghỉ tuần trăng mật theo ý của em. Tôi một phòng, vợ tôi một phòng riêng. Vợ tôi thấy tôi như thấy cọp. Thậm chí trước cửa phòng cô ấy còn treo dòng chữ in đậm: Cấm Vác Xác Đến Đây. Nửa đêm tôi mò sang cũng bị cô ấy "đá" bay ra ngoài.
- Đồ dê xồm! Cút ngay ra khỏi phòng tôi! À, cách xa tôi năm trăm kilomet.
Nói rồi cô ấy sập cửa phòng ầm một cái khiến tôi dựng hết cả tóc gáy.
Với tôi là vậy nhưng với mẹ chồng thì cô ấy lại sợ lép vế. Cho nên, từ khi bị mẹ tôi dạy bảo, vợ bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút.
- Vợ nấu cơm nhanh lên, chồng đói rồi!
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

Tôi cười thích thú khi thấy vẻ mặt chăm chú và từng giọt mồ hôi trên trán vợ lúc vợ nấu cơm. Bữa đầu tiên thưởng thức tay nghề của cô ấy, tôi đã phải vào WC không dưới mười lần.

Thế là bữa sau tôi phải nấu cho vợ. Thôi thì đành dạy bảo cô ấy sau vậy. Vợ tôi vừa ngồi gác chân lên ghế xem tivi vừa nói vọng vào bếp:
- Chồng nấu cơm nhanh lên, vợ đói rồi!

Có tối hai chúng tôi ngồi xem phim khuya, bộ phim tình cảm chán ngắt. Tôi ngủ gà ngủ gật lúc nào không biết. Đang say giấc nồng thì bị tiếng hét đinh tai nhức óc của vợ làm cho giật mình. Tôi hốt hoảng:
- Sao? Sao? Chuyện gì thế?
- Á, á, á...
Vợ tôi chỉ về phía màn hình tivi, tôi nhìn theo, chẳng có gì cả. Tôi sốt ruột:
- Làm sao?
- Ôi trời đất ơi! Justin Timberlake đẹp trai quá!
- Hả?
Tôi ngớ người ra. Tôi xem đá bóng cũng không hét to như em xem thần tượng. Đấy, vợ tôi còn trẻ con lắm!

***
Một lần để ăn mừng dự án thành công, công ty tôi đi ăn liên hoan. Một cô đồng nghiệp trẻ cứ xun xoe đến cạnh và chuốc rượu cho tôi. Đang vui nên tôi uống lấy uống để, trong lòng cứ thầm nghĩ về nhà nhất định phải khoe thành tích với vợ. Cả người tôi lâng lâng, đầu óc quay cuồng vì men rượu. Tôi loáng thoáng nghe thấy có người đưa tôi về, rồi cảm thấy một đôi môi mềm mại, một thứ vị xa lạ.

Sang hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, bát canh tỏa khói nghi ngút bên cạnh. Tôi xuống nhà thấy vợ. Vừa thấy tôi vợ đã vụt chạy đi. Tôi bàng hoàng. Chỉ sau một đêm mà vợ tôi hốc hác đi trông thấy. Đôi mắt cô ấy có quầng thâm và sưng húp làm tôi xót xa. Tôi vội chạy theo và gọi tên vợ. Nhưng càng gọi, vờ càng chạy nhanh hơn. Cuối cùng đuổi không kịp, tôi quay về nhà, trong lòng rối bời không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

Tối không thấy vợ về tôi bắt đầu phát hoảng. Tôi lùng sục khắp nơi để tìm cô ấy, ngay cả mấy bụi cây cảnh ven đường tôi cũng ngó vào. Tôi gọi hàng trăm cuộc gọi vào máy nhưng vợ không nghe máy. Tôi gọi cho cả mẹ, giọng mẹ như sắp khóc. Tôi chợt nghĩ ra nơi mà vợ tôi hay đến. Quả thật vợ tôi đang ngồi trong quán café đó, ở chiếc bàn cạnh cửa kính. Tôi lặng lẽ bước đến bên cô ấy. Vợ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to mọng nước.

- Đây là nơi chúng mình gặp nhau lần đầu. Lúc đó em bị choáng ngợp bởi ngoại hình của anh. Anh đúng là mẫu người lí tưởng của em. Nhưng em đã nói điều ngược lại, vì em chưa muốn lấy chồng. Cuối cùng anh lại quyết định thay em. Em ngang bướng, cứng đầu, trẻ con nhưng anh vẫn rất dịu dàng với em. Rồi dần dần trong sâu thẳm trái tim em hình thành một tình cảm, một tình cảm mà em chỉ dành riêng cho anh. Vậy mà tại sao, tại sao anh lại lừa dối em?
- Anh không lừa dối em chuyện gì cả!
- Thế chuyện anh ôm hôn người con gái khác trước cửa nhà là như thế nào?
- Không, anh không làm thế, em nghe anh giải thích đã!
- Tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào cả! Tôi cũng quá chán ngán cái kiểu suốt ngày anh đi đêm bên ngoài rồi.

Giờ tôi mới chợt nhận ra, mình quá vô tâm. Từ ngày lãnh dự án mới, tôi luôn tất bật quay cuồng việc ở công ty, đêm về nhà muộn thì gắt vợ. Vợ tôi chán tôi là phải, tôi xứng đáng bị như vậy.
- Anh sẽ buông tay...
Vợ tôi mở to mắt ngỡ ngàng, chẳng phải cô ấy đang mong chờ câu này hay sao. Hay cô ấy nghĩ tôi quá dễ dàng?
- Được! Giấy li dị trên bàn, anh kí đi.
- Anh sẽ mang về nhà và đọc. Sáng mai anh mang đến cho em.

Tôi cầm tờ giấy rồi bước thẳng ra cửa nhưng không đi mà nán lại một góc khuất. Tôi thấy vợ tôi gục mặt xuống bàn và khóc. Bờ vai nhỏ bé rung lên bần bật khiến tôi chỉ muốn chạy đến và ôm chầm lấy bờ vai ấy, che chở cho cô ấy. Nhưng tôi cần phải làm cho vợ tin tưởng tôi, tôi cần mình oan cho bản thân mình.

***
Sau mấy ngày hỏi đồng nghiệp tôi cũng "lôi" được kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình tôi đến gặp vợ. Trước mặt vợ, cô đồng nghiệp đáng ghét đo phải kể lại hết mọi chuyện. Tôi nói:
- Em thấy chưa, anh hoàn toàn trong sạch mà, anh chỉ yêu...
Vợ đưa tay lên môi tôi không cho tôi nói hết câu. Mắt tuôn hai hàng lệ, cô ấy nói:
- Em biết hết rồi, em biết hết rồi! Hôm qua em đã gặp lại bác tài lần trước đưa anh về. Bác ấy nói đón anh ở chỗ đồng nghiệp, họ còn dặn đưa anh về cẩn thận. Có một cô gái tự dưng đến đòi đi cùng. Anh say khướt, chẳng biết gì, thỉnh thoảng còn bật cười gọi vợ ơi và tên em. Em biết...
Vợ tôi nấc lên rồi nói tiếp:
- Em đúng là đồ ngốc, đáng lẽ em phải để cho anh giải thích. Đáng lẽ em phải hiểu dù có ngoại tình cũng không ai đứng trước cửa nhà. Em biết mình cũng không ra gì khi không thông cảm với anh, với công việc của anh. Em quá trẻ con và đáng ghét, phải không anh?
Tôi lao tới ôm chặt vợ vào lòng. Từng giọt nước mắt của vợ thấm ướt vai tôi và từng cơn nấc của cô ấy làm rung trái tim tôi.
- Anh đừng bỏ em nhé, em không muốn li hôn đâu.
- Làm sao anh có thể bỏ em được, anh còn yêu em nhiều lắm. Trên thế giới này chỉ có mỗi mình em mới nghĩ anh sẽ buông tay thôi. Cũng chỉ mình em mới nghĩ anh sẽ không chăm sóc em đến hết cuộc đời này, anh sẽ không làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thôi. Vợ à, em đúng là đồ ngốc!

"Vợ yêu à, anh xin lỗi vì đã quên mất ngày Valentine năm ngoái, quên mất ngày mùng tám tháng ba nắm ngoái, quên luôn cả Valentine năm nay. Nhưng tám tháng ba này và cả nhiều năm sau nữa, anh sẽ không bao giờ quên đâu. Anh hứa sẽ tặng thật nhiều quà cho vợ. Sẽ có một bó hoa to thật to cho vợ và một bó khác cũng to thật to cho mẹ, hai người phụ nữ anh yêu nhất. Nhưng anh cũng biết, món quà ý nghĩa nhất dành cho em, là anh, phải không vợ ngốc?"
Hạnh Sâu
Nguồn : truyện ngắn



Thứ Ba, 27 tháng 7, 2021

Tình tҺươпg bao la và nghị lực ρhi thường đã tạo nên một nhân tài cho đời

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 27, 2021 with No comments

 




Tại một trường học ở Mátxcơva, một cậu bé đã nghỉ học. Bạn ấγ không đi một tuần, hai tuần … Nhà bạn không có điện thoại, và các bạn cùng lớρ, theo lời khuγên của giáo viên, quγết định đến thăm bạn. Mẹ của Lev ra mở cửa. Mặt bà rất buồn. Các bạn chào hỏi và rụt rè:
– Bác ơi! Sao bạn Lev không đi học ạ?
Người mẹ buồn bã đáρ:
– Con bác sẽ không học với các cháu được nữa. Lev đã trải qua một cuộc ρhẫu thuật. Thật không maγ. Lev bị mù và không thể tự đi lại …
Bọn trẻ im lặng, nhìn nhau, rồi một bạn đề nghị:
– Chúng mình sẽ lần lượt đưa bạn đến trường.
– Và tiễn về nhà.
– Và chúng mình sẽ giúρ bạn làm bài, – các bạn cùng lớρ nhao nhao nói.
Nước mắt người mẹ trào ra. Bà dẫn bọn trẻ vào ρhòng khách. Một lúc sau, Lev tự rờ rậm đi ra, trên mắt còn quấn băng. Cả nhóm đứng sững người nhìn. Đến bâγ giờ chúng mới thực sự hiểu điều bất hạnh đã xảγ ra với người bạn của mình. Lev khó nhọc nói:
– Chào các bạn
Im lặng và cả bọn nhao nhao:
– Ngàγ mai tớ đến đón và đưa cậu đi học.
– Tớ sẽ hướng dẫn bạn học đại số.
– Tớ sẽ học môn sử với cậu
Lev không biết ρhải nghe ai, chỉ biết gật đầu bối rối. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người mẹ.
Sau khi rời khỏi nhà Lev, các bạn đã lên kế hoạch cụ thể – ai đưa đón, ai học môn học nào với Lev, ai đưa bạn đi dạo chơi….
Trong giờ học , cậu bé ngồi cùng bàn với Lev đã lặng lẽ kể cho cậu nghe cô giáo giảng bài và viết gì trên bảng đen. Và khi Lev trả lời được câu hỏi của giáo viên thì cả lớρ sững sờ vui mừng!
Lev học rất giỏi. Cả lớρ cũng Ьắt đầu học tốt hơn. Để giải thích một bài học cho một người bạn đang gặρ khó khăn, bạn cần ρhải tự mình biết điều đó. Và các bạn đã cố gắng. Khi mùa đông đến, các bạn đưa cậu ta đến sân trượt băng. Cậu cũng rất thích nhạc cổ điển, nên các bạn cùng lớρ đã cùng cậu đi xem các buổi hòa nhạc giao hưởng …
Lev tốt nghiệρ trường ρhổ thông với huγ chương vàng, sau đó vào học tại trường đại học. Tại đó có những người bạn đã trở thành đôi mắt của anh. Sau khi tốt nghiệρ đại học, Lev tiếρ tục nghiên cứu và cuối cùng, trở thành nhà toán học nổi tiếng thế giới, viện sĩ PONTRYAGIN.
Không thể đếm được bao nhiêu bạn bè đã trở thành đôi mắt của LEV SEMYONOVICH PONTRYAGIN – Nhà toán học Liên Xô, một trong những nhà toán học vĩ đại nhất thế kỷ XX.
❁ Tác giả – Boris Ganago, “Cho trẻ em niềm tin”
Svi Doan st &amρ; ᴅịcҺ
Nguồn : chuyện thú vị và nhân văn

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

Kỷ niệm tuổi học trò

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 25, 2021 with No comments

 


"Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò"
Những pha quậy bá đạo của tuổi học trò










Ảnh : sưu tầm

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

Sài Gòn, bánh mì và nỗi lòng của người lao động

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 22, 2021 with No comments

 




☘ Sài Gòn một ngày mưa sụt sùi, câu chuyện ổ bánh mì và sự cứng nhắc qui định đã có một cái kết bất ngờ. Đúng sai trong chuyện này có lẽ chẳng nhất thiết phải nổ ra một cuộc tranh cãi. Nhưng cái đọng lại suốt đêm nay và những ngày sau đó là tại sao anh công nhân lại bị thôi việc? Chuyện hề hước xứ nào cũng có, nhưng câu chuyện đẩy người lao động ra đường giữa thời điểm khó khăn này liệu có phải là đạo lý của người làm chủ? Liệu có bất cứ điều gì uẩn khúc sau quyết định này? Nhưng dù có bạo biện như thế nào thì chén cơm của người lao động, ngay thời khắc dịch tràn này, suy cho cùng là chén cơm bấp bênh, đầy lo âu khi đi kiếm, và cũng nhọc nhằn những giọt nước mắt.

Sài Gòn tâm dịch khi số ca bắt đầu lên đến hơn 3 ngàn ca. Hầu như các hoạt động doanh nghiệp đóng băng, người lao động chẳng thể kiếm nổi một đồng trong những ngày này. Bữa ăn của họ chính là sự tích cóp của những ngày công lao động trước đó. Mà cũng dễ chừng hơn tháng rồi, tiền đâu thể chịu thấu. Bữa ăn dần chuyển sang mì gói, bánh mì, hoặc chỉ nồi cơm cùng vài con cá khô. Khắp hang cùng ngõ hẻm Sài Gòn, những bao gạo nghĩa tình, những thùng mì gói tiếp tế được gởi len lỏi vào trong cho dân lao động xóm nghèo. Có khu giăng dây hơn 18 ngày không rời đi đâu để kiếm gạo, kiếm rau, như một khu phố ở Nhà Bè. Họ phải lên mạng kêu gọi, và sống bằng những phần quà từ thiện của mạnh thường quân, bằng phần cơm từ thiện của các nơi gởi tặng.

Nếu chỉ nhìn Sài Gòn bằng sự phồn thịnh không thì chắc chắn bạn chưa hiểu thấu Sài Gòn. Đâu đó ở mảnh đất này dân nghèo vẫn còn đầy. Họ về đây, chọn nơi này để mưu sinh, lập thân và định danh. Cuộc đời cũng từ đó mà gắn chặt, bám rễ đất này. Họ là một phần không thể thiếu của Sài Gòn. Người ta bảo xứ này bao dung, người Sài Gòn trượng nghĩa. Nhất là thời khắc này, Sài Gòn tử tế hơn bao giờ hết. Chẳng thể đong đếm nổi bao nhiêu phần quà là những mặt hàng thiết yếu cho đời sống tối thiểu của con người được dân Sài Gòn chuyền tay nhau, chia sẻ, kêu gọi thậm chí chỉ cho nhau nơi thiếu khó mà tìm đến trao gởi. Bằng mọi cách, từ xe hơi chở nhiều, xe ba gác cho tiện, thậm chí xe gắn máy để dễ luồn lách vào hẻm sâu, ngõ cụt. Bữa cơm miễn phí cũng phát đến nhiều mảnh đời, ai cần cứ nhận, ai nhận giúp cứ đến lấy cho người chẳng thể đến nhận được. Tất cả chẳng vu lợi, tất cả là hoan hỉ, cho càng nhiều càng tốt. Là hôm đó Sài Gòn bớt đói một ngày.

Đêm Sài Gòn vẫn còn nhiều phận đời lang bạt trong cuộc mưu sinh, trong nỗi đời hiên, trong sự lạc bước. Đâu đó ở đất này, nhiều lắm những mảnh đời hiên, đời gầm cầu, đời xó chợ... Vậy nên, hằng đêm bánh mì Sài Gòn chẳng rao, nhưng đã âm thầm tìm đến những nơi như vậy, trao bữa lót dạ cho nhiều mảnh đời như thế. Họ như một lát cắt tăm tối của bức tranh Sài Gòn kiêu kì. Như một nốt trầm giữa khuông nhạc cao vút của thành phố. Nhưng thiếu họ, bức tranh chẳng tròn vẹn, khuông nhạc chẳng đầy đặn. Tiếng rao bánh mì đi vào lòng bao thế hệ dân Sài Gòn nay không cần thanh âm nhưng vẫn vang vọng cả một thế hệ. Thế hệ mà ngày sau khi nhắc đến, vẫn nhớ mỗi đêm hơn 1000 ổ "Bánh mì Sài Gòn 0 đồng một ổ, đặc ruột yêu thương" đã được trao đi như thế đấy.

Bánh mì vốn dĩ là một bữa ăn ít tốn kém nhất, bình dân nhất của tầng lớp lao động, nếu không muốn nói là yếu thế với thu nhập cơ bản thấp giữa thị thành này. Vậy mà, bánh mì nuôi sống họ, cầm bụng họ, dẫn dắt họ đi qua biết bao năm tháng sinh sống nơi này. Mấy ai đến Sài Gòn, mà chưa một lần ăn bánh mì Sài Gòn? Chưa một lần cồn cào trong bụng, thả xe chạy ngay tới một góc ngã ba ngã tư nào đó, thấy cái xe bánh mì lề đường, 10 ngàn, 15 ngàn là no nê bụng. Câu chuyện bánh mì là câu chuyện muôn thuở nhiều thời của biết bao phận người từ hàn vi cho đến lúc có danh vị, vật chất cao sang. Chẳng cần kiếm đâu xa, cứ lê la Sài Gòn một sáng nào đó, ngang một con đường thấy khối người gặm bánh mì bên quán cà phê lóc cóc. Đó Sài Gòn là vậy đó, giản dị, bình dân và thân gần. Nhất là những buổi đêm đói bụng, bánh mì luôn là thứ cứu cánh cho người Sài Gòn. Vậy nên với những gì nhóm "Bánh mì yêu thương" đang làm hằng dêm, mình tin đó là câu chuyện mà mãi sau này, chúng ta sẽ luôn nhắc nhớ về một món ăn vừa ngon lại đẹp thiện lương của người Sài Gòn.

Thời khắc này chưa chắc đã là đỉnh dịch, chỉ thị 16 đang cố gắng kiểm soát cơn dịch, việc ra đường cho nhu cầu cần thiết phải được duyệt kĩ càng. Nhưng mình nghĩ, lòng người lúc này nên bao dung và thấu hiểu nhau hơn. Một câu chuyện nhỏ, nếu xử lý khéo léo sẽ là một dấu ấn đẹp trong lòng người dân. Nhưng nếu vụng về và chọn cái tôi để minh chứng đúng sai lại càng gây thêm nhiều phiền phức chẳng đáng có. Suy cho cùng, nơi nào cũng phải chống dịch, người nào cũng sợ dịch, nhất là người lao động, bởi chính họ mới thấm thía những mất mát mà cơn đại dịch đem lại. Chính người lao động mới là thành phần ảnh hưởng nặng nề nhất thời khắc này.

Nếu được hãy giữ chén cơm họ, hãy cho họ một niềm tin rằng công việc vẫn chờ họ, đừng đẩy họ ra ngoài đường dao dác cuộc mưu sinh, hoang mang chuyện mất còn một cái cần câu cơm, ác lắm!

Mình vẫn nhìn cơn đại dịch này bằng một tâm thế an tĩnh, và bằng những nguồn năng lượng tích cực nhất. Sau cơn mưa trời sẽ lại có cầu vồng. Sau bão giông đất lại nở hoa. Sông đời còn lắm phù sa. Sài Gòn vẫn còn bánh mì, yêu thương vẫn sẽ lan tỏa trên mảnh đất này. Dẫu phố giăng dây, nhưng chẳng thể ngăn lòng người nối liền một khối. Dẫu còn lắm điều chưa thể vừa lòng hợp ý mọi người, nhưng chỉ cần mỗi một người chung tay góp sức, chúng ta sẽ đi qua cơn đại dịch này bằng chính câu chuyện bó đũa mà ngày nhỏ từng được dạy!

Một sớm mai nào đó khi nắng xanh lành phủ lên phố phường Sài Gòn, ngã tư nháo nhác tiếng còi xe; chiếc xe bánh mì í ới tiếng pate, thịt nguội, chả lụa; quán cóc liêu xiêu với ly cà phê; người Sài Gòn lại thong dong hàn huyên. Chuyện cũ bỏ qua, tất cả rồi cũng ổn thôi mà!

Sài Gòn giản đơn là thế, câu nệ gì đâu những chuyện cỏn con.
Sài Gòn
Thương từ trong ruột thương ra
Thương từ ngã bảy ngã ba thương về.
🍁🍁🍁
Tống Phước Bảo
VuLe St
Ảnh của hoạ sĩ Trần Trung Lĩnh

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

🍃 Những câu chuyện được gửi gắm trong từng chiếc lá

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 21, 2021 with No comments

 



Có một người nghệ sĩ Nhật Bản đã tạo nên những tác phẩm tuyệt đẹp của mình trên những chiếc lá cây. Để làm ra một tác phẩm như vậy không hề dễ dàng chút nào, vì tạo hình trên những chiếc lá mỏng manh, đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung cao độ của nghệ sĩ.




Và đằng sau sự tỉ mỉ đó là một câu chuyện ít ai biết về người nghệ sĩ có tên tài khoản Instagram @lito_leafart này. @lito_leafart đưa mình vào thế giới lá cây với mong muốn đẩy lùi chứng ADHD (rối loạn tăng động giảm chú ý), rất khó tập trung. Chính vì điều đó, hàng ngày, anh đều cố gắng tạo ra những tác phẩm từ những chiếc lá như một cách để cải thiện tình trạng của mình.





Cùng đoán thử những câu chuyện trong từng tác phẩm sau đây nhé ^^

Source photo | @lito_leafart
Nguồn : Suki Nhật Bản

"Ráng"

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 21, 2021 with No comments


- from Hội chữ thập đỏ Bình Dương.
Nguồn: Thăng Fly Comics

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

DÀNH CHO MẤY GENZ MÙ MÁY TÍNH NHƯNG THƯỜNG XUYÊN PHẢI CHẠY DEADLINE 💁💁

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 15, 2021 with No comments

 




Ctrl + a - chọn tất cả
Ctrl + b - in đậm
Ctrl + c - sao chép
Ctrl + D - mở hộp thoại định dạng font chữ
Ctrl + F - tìm kiếm
Ctrl + g - tìm ví dụ tiếp theo của văn bản
Ctrl + h - thay thế
Ctrl + i - nghiêng
Ctrl + k - chèn một siêu liên kết
Ctrl + n - mở mới workbook
Ctrl + p - in
Ctrl + s - lưu trữ
Ctrl + u - gạch gạch
Ctrl + v - dán
Ctrl + w - gần
Ctrl + x - cắt
Ctrl + y - lặp lại
Ctrl + z - hủy bỏ, quay trở lại
F1 - giúp đỡ
F2 - phiên bản
F3 - dán tên
F4 - lặp lại hành động cuối cùng
F5 - truy cập
F6 - ngăn tiếp theo
F7 - kiểm tra đánh vần
F8 - phần mở rộng của chế độ
F9 - recalculate tất cả mọi người
F10 - kích hoạt thanh thực đơn
F11 - đồ thị mới
Ctrl + +:-chèn vào thời điểm hiện tại
Ctrl + +;-chèn ngày hiện tại
Ctrl + "- sao chép giá trị phần tử ở trên
Ctrl + '- sao chép công thức từ phần tử ở trên
Ca - điều chỉnh bản dịch cho các chức năng bổ sung trong thực đơn excel
Ca + F2 - chỉnh sửa bình luận
Ca + F3 - dán chức năng vào công thức
Ca + F4 - tìm kiếm tiếp theo
Ca + F5 - tìm
Ca + F6 - bảng điều khiển trước đây
Ca + F8 - thêm vào lựa chọn
Ca + F9 - tính bảng làm việc hoạt động
Ca + F10 - trưng bày thực đơn popup
Ca + F11 - bảng tính mới
Ctrl + F3 - đặt tên
Ctrl + F4 - gần
Ctrl + F5 - kích thước của cửa sổ phục hồi
Ctrl + F6 - cửa sổ workbook tiếp theo
Ca + Ctrl + F6 - cửa sổ workbook trước đây
Ctrl + F7 - di chuyển cửa sổ
Ctrl + F8 - thay đổi kích cỡ cửa sổ
Ctrl + F9 - giảm thiểu các workbook
Ctrl + F10 - tối đa hoặc phục hồi cửa sổ
Ctrl + F11 - inset 4.0 tờ macro
Ctrl + F1 - tập tin mở
Alt + F1 - chèn đồ thị
Alt + F4 - thoát khỏi ứng dụng hoặc tắt máy
Alt + F11 - biên tập viên cơ bản visual
Ctrl + Shift + F3 - tạo tên sử dụng tên của hàng và nhãn cột
Ctrl + Shift + F6 - cửa sổ trước
Ctrl + Shift + F12 - in
Alt + ca + F1 - bảng tính mới
Ctrl + '. Chuyển đổi giá trị / Hiển thị của công thức
Ctrl + Shift + a - chèn tên trong công thức
Mũi Tên Alt + down - danh sách xem tự động
Ctrl + Shift + ~ - định dạng chung
Mong rằng có thể giúp ích được các bạn ☺️☺️
Cre: Vạn dặm trường sinh