Trong một bài viết có tựa đề “Sài Gòn tánh kỳ” trên một trang Fanpage của Sài Gòn, người Sài Gòn lại có dịp tự hào về những điều quá đỗi thân thương gắn chặt với cuộc sống nơi đây. Nghe qua thì có vẻ như cái đất này kỳ lạ lắm, con người sống nơi đây cũng lạ kỳ và khác biệt lắm. Nhưng đó chính là cái kỳ lạ, cái “tánh kỳ” khiến ta yêu cái chốn này nhiều thêm, khiến những người chưa từng được hít thở không khí ở đây, chưa được trải nghiệm cái bản tính “kỳ cục” của Sài Gòn thèm thuồng được một lần đến đây.
Một dạo, tôi quen một bà chị làm hướng dẫn viên du lịch người xứ nẫu Bình Định tên Hoa, chị nói :
– Lần đầu chị vô Sài Gòn thấy nhiều cái kỳ lắm em, như ở quê chị không ai ăn cơm tấm buổi sáng hết. Người ta ăn hủ tíu, bánh canh này kia à.
– Vậy giờ chị ăn được chưa?
– Rồi em, tuần nào không ăn không chịu được. Chắc riết chị lây tánh kỳ của người Sài Gòn quá.
Dân xứ khác vô đây còn thấy người ở đây tánh kỳ thì đúng là quá thể mà.
Với kinh nghiệm làm trai Sài Gòn hai mươi mấy năm, thì tui thấy đất này đúng là tánh kỳ thiệt:
Xứ gì mà chạy xe không gạt chống chân cho cá tánh mà chạy chưa hết 4 cái ngã tư không dưới chục người chạy theo (con/anh/em/bạn ơi gạt chống chân) là sao?
Đi chưa hết một vòng chợ đã có thêm không biết bao nhiêu là người thân rồi (mua cho dì mớ hành, mua dùm ngoại miếng tàu hũ đi con…).
Ngại nhất là buôn bán giá cả không rõ ràng gì hết trơn cứ: “Con cho nhiêu cho”. Thiệt, nghe câu đó xong tự thấy mình mới là người được cho đó.
Nhớ hồi mới được đạp xe đi học (đâu tầm lớp 6-7) cũng máu me đạp lên quận 1 chơi mà ngặt nỗi không biết đường về, hồi đó còn ngu chưa biết tánh kỳ của dân Sài Gòn nên lần lựa mãi mới dám hỏi một chú: “Chú ơi cho con hỏi đường nào về quận 12 chú.” – “Ờ , quận 12 hả. Chạy theo chú nè.” Chạy theo từ quận 3 xuống tới Gò Vấp, lúc “Con biết đường rồi, con cám ơn chú.” thì chú đó mới qua đường chạy hướng ngược lại đi mất tiêu. Ta nói người Sài Gòn tánh kỳ thiệt!
Còn nữa ở đất này đi đâu cũng sẽ nghe câu “cà phê mậy, chiều đi cà phê, tối cà phê, mai cà phê” coi bộ thức uống duy nhất ở đây là cà phê không bằng. Ấy vậy mà vô quán bạn thấy toàn kêu sinh tố, sữa tươi, đá chanh không hà. Đi cà phê như mật hiệu chung của dân Sài Gòn vậy đó, như lời cổ động tuyên truyền hội họp, bởi vậy mới sinh ra nguyên cái quảng trường chuyên dụng hội họp là “Cà phê bệt”.
Có thể bạn không để ý chứ Sài Gòn đáng được gọi là “dân chơi” lắm. Thấy mấy thùng trà đá miễn phí không? Không phải tất cả đều là của những người giàu có cả đâu. Trong số đó có những cái là của những dì bán nước, ngoại bán vé số, chú chạy xe ôm, những người được xếp vào mức thu nhập thấp của xã hội. Họ dám bỏ một phần thu nhập ra để giúp đỡ người khác hàng ngày mà không cần ai biết. “Dân chơi” vậy đó.
Cái tánh kỳ của Sài Gòn nó hay lắm, nó tạo nên những chương trình ý nghĩa: Mùa hè xanh, Tiếp sức mùa thi, Ước mơ của Thuý, Quán cơm 2k… như những cánh én bay đi từ mảnh đất này báo mùa xuân cho mọi miền.
Sài Gòn này bé xíu mà người thì đông quá chừng vậy nên mệt lắm. Mỗi khi tan tầm nhích từng chút một tận hưởng đặc sản của Sài Gòn: kẹt xe. Khỏi phải nói trình độ lái xe của dân ở đây vô cùng đặc sắc, hay đến nỗi ra đường toàn thấy du khách chụp cảnh tượng kẹt xe với niềm thích thú, hay xem việc băng qua đường là môn mạo hiểm đường phố vậy! Ủa, mà kẹt xe có gì liên quan tới tánh kỳ? Có chứ, bạn có thấy cảnh chú xe ôm chấp nhận bỏ cuốc chạy để đứng ra điều tiết giao thông chưa, hay cảnh các cô chú thím không quen biết chỉ đường chạy vô hẻm nhỏ để thoát khỏi chỗ kẹt. Việc đó không đủ gọi là kỳ sao.
Ngoài những điều thú vị trên Sài Gòn còn nổi tiếng với nhiều thứ không hay ho lắm, như những đặc khu nổi tiếng đâm chém (Xóm chiếu quận 4, Mả lạng quận 1, Khu nhà kho quận – những vụ cướp giật, chặt tay – thanh niên đi bão, tham gia cúp lư hương với tốc độ bàn thờ hằng đêm – khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa.
Không phải ngẫu nhiên mà ai sống làm việc ở đất này một thời gian đều hãnh diện khi nhận mình là người Sài Gòn. Và Sài Gòn cũng chẳng bận tâm về việc bạn quê ở đâu mà vô đây nhận vậy đâu – Sài Gòn tánh kỳ mà.
Từng đó điều đã đủ để bạn yêu Sài Gòn chưa? Những điều nhỏ xinh thế thôi nhưng lại cứ nhắc người ta nhớ mãi về một Sài Gòn thân thương từ giọng nói, ngọt ngào với nhau, từ những hành động nhỏ nhất, có đi đâu cũng thấy đây là nhà… Nói như lời bình luận của một cư dân mạng thì: “Nói bé vậy thôi mà có bé đâu. Chục cái quận, biết bao cái hẻm. Mỗi lần đi tìm quán là muốn ná thở. Vậy mà thấy Sài Gòn cứ bé ở trong tim.”
Theo Facebook “Tôi là người Sài Gòn”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét