Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2021

𝐎̛̉ đ𝐨̛̀𝐢: 𝐋𝐚̀𝐦 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐨𝐚𝐧 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐪𝐮𝐚́ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨́ 𝐝𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐚̂𝐧, 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐮̛ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐝𝐞̂̃ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐦𝐚𝐲 𝐦𝐚̆́𝐧

Posted by Thiên Thanh on tháng 11 07, 2021 with No comments

 

Ba Câu Chuyện Rất Ngắn, Tư Duy Rất Ngược, Nhưng Lại Hàm Chứa Ý Nghĩa Nhân Sinh Vô Cùng Sâu Sắc…

𝟏/ 𝐇𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐫𝐨̛́𝐭 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜
Có hai người bị rơi xuống nước. Một người thị lực rất tốt, một người mắc chứng cận thị. Hai người đều đang gắng sức vùng vẫy trên mặt sông rộng lớn, chẳng mấy chốc đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Đột nhiên, người thị lực tốt nhìn thấy được phía trước cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi về hướng của họ. Người bị cận thị kia cũng đã lờ mờ nhìn thấy được. Thế là cả hai người lấy hết dũng khí, ra sức bơi về phía chiếc thuyền.

Đang bơi đang bơi, bỗng người thị lực tốt kia ngừng lại, bởi vì anh ta thấy rõ, đó không phải là một chiếc thuyền nhỏ, mà chỉ là một khúc gỗ mục.

Nhưng người cận thị không biết điều đó, anh ta vẫn ra sức để bơi về phía trước. Cuối cùng khi anh ta bơi đến chỗ khúc gỗ mục, thì cũng là lúc phát hiện rằng mình cách bờ không còn xa nữa.

Người thị lực tốt kia cứ buông xuôi trong dòng nước mà đánh mất đi cơ hội, trong khi người cận thị lại tự cứu được chính mình.

𝟐/ 𝐇𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐚̆́𝐜 𝐛𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐮𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛
Có hai người bị mắc bệnh u ng t hư. Một người đôi tai rất thính, từ trong cuộc trò chuyện giữa các bác sĩ đã nghe được thông tin rằng bọn họ chỉ có thể sống được ba tháng nữa.

Còn người kia thì tai lại có vấn đề, đừng nói đến chuyện nghe lén bác sĩ trò chuyện, dù cho bác sĩ có trực tiếp nói với ông, ông vẫn nghe không được rõ.Điều kỳ lạ là, ông không chỉ đã sống được hơn ba tháng, mà cho đến bây giờ dù đã hai năm trôi qua, ông vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh lạc quan. Vì ở đời bệnh do tâm mà ra một phần. Tâm an lạc, bệnh từ từ cũng tự tiêu tan.

𝟑/ 𝐇𝐚𝐢 𝐯𝐢̣ 𝐠𝐢𝐚́𝐦 đ𝐨̂́𝐜 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐲
Ở nước Mỹ có hai công ty quy mô tương đương nhau. Có hai vị giám đốc, một người tên Robert, một người là Steve.

Robert là một người rất giỏi tính toán, có tầm nhìn hơn người, anh ta đã sớm dự đoán là đến năm 2008, nước Mỹ sẽ gặp khủng hoảng tài chính. Theo phân tích của anh ta, 30% công ty tại Mỹ phải đóng cửa, và công ty của anh ta sẽ nằm trong nhóm 30% ấy.

Cho nên, anh ta quyết định giải thể công ty, bởi làm vậy còn có thể giữ lại một ít tiền sinh hoạt cho bản thân và các công nhân viên, nếu không đến lúc đó nhất định sẽ nợ nần chồng chất.

Còn Steve chẳng những không phải là một người giỏi tính toán, thậm chí còn cho người ta một cảm giác đần độn. Anh ta ngu ngơ cho rằng, tương lai vĩnh viễn không thể nào dự đoán được, cho dù đặt trước mặt anh ta một kế hoạch hoàn mỹ nhất, anh ta cũng sẽ không tin, bởi vì tương lai rốt cuộc vẫn chưa thật sự tới.

𝐍𝐡𝐚̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: 𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐢́𝐧𝐡, 𝐤𝐞̉ 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧 𝐪𝐮𝐚́ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐝𝐞̂̃ 𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐡𝐨̣𝐚 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐡𝐚̂𝐧
Bớt một chút tính toán, phiền não sẽ nhẹ đi, sống thiện tâm hơn một chút, phúc đức sẽ dày hơn!

Các chuyên gia nghiên cứu cho thấy trên 90% người tính toán đều mắc bệnh tâm lý. Những người này thời gian và mức độ cảm giác thống khổ đều gấp nhiều lần những người không giỏi tính toán. Nói cách khác, tuy họ giỏi tính toán, nhưng lại không có những ngày vui vẻ.

Người quá giỏi tính toán, thông thường cũng là người việc gì cũng so đo tính toán. Mặc dụ vẻ bề ngoài, họ thể hiện rất rộng rãi, nhưng trong nội tâm thì chẳng bình yên.



Người tính toán ngay từ đầu đã khiến họ mất bình tĩnh, mất ở mối rối ren của mỗi sự vật. Người thường xuyên mất bình tĩnh, thường sẽ dẫn đến chứng lo lắng khá nghiêm trọng. Người thường trong trạng thái lo lắng, không chỉ không có niềm vui, thậm chí còn là thống khổ.

Người thích tính toán trong cuộc sống, rất khó có được sự cân bằng và hài lòng. Trái lại, do tính toán quá nhiều sẽ gây ra sự bất mãn và phẫn uất đối với người, đối với sự việc. Họ thường có ý kiến với người khác, luôn chia rẽ, nội tâm đầy những xung đột.

Quá nhiều tính toán chôn chặt trong lòng, cứ như thế tích tụ lại sẽ thành lo lắng nghĩ ngợi. Người chìm trong lo lắng nghĩ ngợi sao có thể sống vui khỏe được?

Người quá giỏi tính toán, mệnh cả đời lao lực, tại sao? Trong lòng không thời khắc nào không so đo tính toán người khác, có thể không mệt sao? Bệnh sinh ra thế nào, so đo tính toán mà sinh ra vậy.

Người quá giỏi tính toán, rất khó sống nhẹ nhàng. Thường do tính toán quá nhiều mà sinh ra bệnh, thêm phiền toái.

Người quá giỏi tính toán, ánh mắt luôn hoài nghi, thường thường đặt mình vào vị trí đối lập với thế giới. Đây thực sự là bất hạnh không gì lớn bằng.

Người quá giỏi tính toán, trong xương cốt còn tham lam. Các ý tưởng càng nhiều, trở thành những suy nghĩ lởn vởn muốn gạt đi cũng không gạt được, giống như trái núi nặng đè trong tâm. Cuộc sống cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Hãy để tầm mắt vươn xa hơn, đừng tự oán trách bản thân, càng không nên oán trời trách người. Một điều chắc chắn là tâm trạng tiêu cực không bao giờ giúp cho bạn vượt qua nghịch cảnh, chỉ có sự dũng cảm đối diện, nỗ lực và tin rằng trời không tuyệt đường người, bạn sẽ thấy trắc trở nào thực ra cũng đều là món quà của ông trời mà thôi.

Đừng nên vội vàng mong muốn cuộc sống sẽ cho bạn biết hết các câu trả lời. Đôi khi, bạn cần phải kiên nhẫn chờ đợi. Cho dù nếu bạn hướng vào một cái hang động mà hét lên, cũng cần đợi một lúc, mới cảm nhận âm thanh vọng lại. Cũng có nghĩa là cuộc sống sẽ cho bạn đáp án nhưng sẽ không cho bạn biết tất cả ngay lập tức.

Nếu như có một ngày, trong cuộc sống của bạn gặp phải những phong ba bão táp, và bạn không thể chịu đựng được nữa, vậy thì, mong bạn hãy biết chờ đợi….

𝐌𝐨̣𝐢 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜 đ𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐚̀ 𝐬𝐮̛̣ 𝐚𝐧 𝐛𝐚̀𝐢 𝐭𝐨̂́𝐭 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭
Tình yêu, công việc, sự nghiệp, lý tưởng đều tan thành mây khói. Trong tâm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Vậy bạn hãy thử thay đổi một chút cách nhìn nhận các vấn đề, rồi tự nhủ với bản thân: “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất!”. Phúc họa đi liền nhau, biết đâu tương lai sẽ có sự thay đổi bất ngờ xảy đến? “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất”. Không nên phiền muộn, không nên chán nản. Càng không nên chỉ nhìn vào khoảng thời gian tồi tệ này. Hãy biết nhìn xa trông rộng, để mở mang tầm mắt, Không nên ân hận, càng không nên oán trời trách người.

Và dù thế nào, cũng hãy là một người tốt. Hãy buông bớt tham, sân, si và tính toán để sống có được cuộc sống thoải mái.

Nguồn: vantaianphat.vn

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

Khi tuyệt vọng trong cuộc sống, hãy nhớ 3 điểm này!

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 31, 2021 with No comments

 



Không có điều hoàn hảo trên thế giới, không có giấc mơ hoàn hảo, cũng không có con đường hoàn hảo trong cuộc sống. Đôi khi, một câu nói lỡ miệng hoặc thiếu kiềm chế có thể khiến người ta rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.



1. Học cách lùi một bước
Con người rất bướng bỉnh. Khi một việc không như ý xảy ra, họ thường bị lạc lối trong sự suy diễn hoặc tưởng tượng của chính mình. Dù ước mơ có cao đẹp đến đâu thì trước mắt vẫn phải trải qua những gian khổ và kiên trì mới có thể đạt đến được.

Bẵng đi một thời gian dài, chúng ta đã quên mất ý định khởi đầu, bỏ qua những bước lùi trước mắt, đoán sai mưa gió tương lai, ám ảnh bởi sự cay đắng của hiện thực, rồi khiến tâm trạng sa sút, thường xuyên làm tổn thương bản thân.

Cuộc sống là vô thường, gặp chuyện khó khăn hãy lùi một bước, học cách đi đường vòng, những khúc quanh thường dẫn đến một con đường yên tĩnh, trong bóng liễu rũ hoa càng đẹp tươi hơn.

2. Vạn sự chớ cưỡng cầu
Thế giới ngày nay chìm đắm trong công việc. Ai cũng bận rộn sớm tối, nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Khi chúng ta sống, chúng ta thường có xu hướng chấp nhận số phận nhưng không chấp nhận sự thất bại. Cuộc sống có vô vàn những “khả năng”, bất kể năm tháng tốt xấu ra sao, chúng ta luôn phải sống ngoan cường. Trên con đường dù đẫm mồ hôi và nhiều nước mắt thì cũng luôn có cảnh đẹp dịu dàng.

Khi chúng ta còn trẻ, dù giàu sang hay nghèo khó, hãy một lần tận dụng thời gian tốt đẹp và làm việc chăm chỉ. Gục ngã rồi hãy đứng dậy bước tiếp, sẽ có một ngày, vào một sớm mai hay một buổi chiều nào đó, tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta mong chờ sẽ lần lượt xuất hiện.

Người ở tuổi trung niên thường mang gánh nặng về con cái. Lúc này, mộng đẹp đến đâu cũng chỉ có thể cất vào trong lòng. Dù khó khăn đến mấy hay mệt mỏi thế nào, chúng ta cũng phải giữ vững lòng mình, vô vàn điều phức tạp, chớ cưỡng cầu, cuộc sống vốn không dễ dàng, hãy trân trọng những gì mình đang có.

3. Cho bản thân thời gian
Cuộc đời quá ngắn, có những cú trượt ngã, có máu chảy và nước mắt rơi, đó đều là những việc bình thường. Bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Trên con đường trải đầy chông gai của sự thất vọng và đau khổ, chúng ta sẽ từng bước trưởng thành.

Mỗi bước trưởng thành ấy chúng ta đều phải trả giá. Để theo đuổi và gặt hái ước mơ tốt đẹp, người ta đều phải trải qua những mưa gió của cuộc đời, cũng như khi chúng ta trèo lên những ngọn núi cao dốc đứng thì phải chịu đựng những cơn đau ở lưng và chân tay vậy.

Khi chúng ta dũng cảm đối diện với ánh nắng, những bóng đen tự nhiên sẽ khuất sau lưng chúng ta. Vậy nên khi gặp khó khăn, hãy cho bản thân chút không gian và thời gian để thở. Những điều tốt đẹp đã đánh mất thì cuộc sống sẽ trả nó lại cho chúng ta dưới một hình thức khác.

Dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn đến mấy cũng đừng đánh mất dũng khí sống, càng không được để bản thân chìm trong tuyệt vọng. Mỗi ngày sẽ mang đến cho chúng ta niềm hy vọng mới. Chỉ cần nỗ lực bền bỉ, chúng ta sẽ luôn thoát khỏi khó khăn và hiện thực hóa ước mơ của mình.



Khi không thể giữ được lạc quan, hãy nghĩ đến 9 câu này.
1. Ai cũng đều phải tự mình bước qua khó khăn
Ai cũng có rất nhiều tiềm năng, “ưu lo họa hoạn khiến người ta sinh tồn, an nhàn hưởng lạc khiến người ta diệt vong”. Vì vậy, khi gặp áp lực cũng đừng vội lo lắng, có thể đây chỉ là một thử thách nhỏ trong cuộc sống đối với bạn, hãy tin tưởng vào bản thân, mọi việc đều có thể xử lý tốt.

2. Khi chúng ta đơn giản, thế giới sẽ đơn giản với chúng ta
Sống giản dị mới có được cuộc sống hạnh phúc, con người nên tự tại, vui vẻ, khoan dung. Khi chúng ta suy nghĩ phức tạp, tự khắc trong lòng sẽ có gánh nặng đè nén, sẽ lại đi trách cứ người khác.

3. Không có ‘cuộc diễn tập’ nào trong cuộc sống, mọi việc đều là ‘phát sóng trực tiếp’
Nếu cuộc sống giống như một trò chơi điện tử và chúng ta có thể chọn ‘bắt đầu lại’ nếu chúng ta chơi không tốt, vậy thì cuộc sống sẽ như thế nào? Nhưng vốn dĩ thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, ngày đã qua không thể lấy lại được. Vậy nên, chúng ta phải nâng niu từng chút thời gian, hiếu kính cha mẹ, thương yêu con cái, ân cần với người yêu thương, đối xử tốt với bạn bè và những người xung quanh.

4. Tài năng giống như ‘thai nghén’, lâu ngày mới có thể nhìn rõ
Con người đừng nên tự cao tự đại, bao đời nay người tài hoa, tự phụ đều không có kết cục tốt đẹp. Vì vậy, dù chúng ta có năng lực đến đâu cũng phải khiêm tốn, thận trọng, làm tốt công việc của mình, là vàng thì ắt sẽ tỏa sáng.

5. Xưa kia rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, ngày nay rượu ngàn chén vẫn không gặp tri kỷ
Không uống được rượu thì không thưởng thức được hương vị thơm ngon của rượu, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tuyệt diệu của tri kỷ. Cuộc sống không có bạn bè thật cô đơn và không trọn vẹn, nhưng vì cuộc sống bận rộn nên chúng ta có ít thời gian để liên lạc với họ, và tình bạn cũng phai nhạt dần. Hãy dành chút thời gian để liên lạc và kết nối với bạn bè.

6. Nếu cuộc sống đi sai hướng, biết dừng lại chính là đang tiến bộ
Con người thường khó tự sửa chữa những khuyết điểm của mình. Con người luôn khó khăn khi tự tìm ra lỗi lầm của mình. Đôi khi họ biết mình sai rồi nhưng vẫn không thể dừng lại, cứ liên tiếp phạm sai lầm hết lần này đến lần khác. Hãy giữ cho bản thân đi đúng hướng và sống theo những chuẩn tắc của mình.

Trên đời có muôn vàn cám dỗ, không bao giờ có miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Đừng trả cái giá đau đớn cho một hạnh phúc nhất thời, nếu thấy sai thì phải dừng lại.

7. Hai bi kịch lớn nhất trong đời: Một là ‘tuyệt vọng’, hai là ‘tự cao’
Con người ngày nay dường như rất dễ bị tổn thương. Chính vì sự tự mãn của mình mà chúng ta tin rằng, mình là người hoàn hảo và toàn năng. Nhưng khi gặp một chút khó khăn thất bại thì lại thấy bản thân sẽ trở nên vô cùng kém cỏi trong mắt người khác, thậm chí mất hết dũng khí để tiếp tục sống.

8. Tình yêu cũng giống như cuộc đời, bỏ lỡ thì là bỏ lỡ rồi
Tình yêu là gì? Người ta thường hoang mang và bối rối, nhưng khi đứng trước tình yêu hãy dũng cảm, mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình. Nó cũng giống như bông hoa vậy, có nở thì có tàn.

9. Để thành công cần có bạn bè, nhưng để đạt được thành công lớn cần có đối thủ
Ở đâu có sự cạnh tranh, ở đó sẽ có sự phát triển. Khi chúng ta có đối thủ, chúng ta thường không dễ dàng thừa nhận thất bại, chúng ta sẽ nỗ lực làm việc của mình để đạt được điều gì đó. Vậy nên, đôi khi đối thủ còn có sức mạnh giúp ta tiến xa hơn là bạn bè.
Thiên Cầm
Theo secretchina

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Chương 5

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 28, 2021 with No comments

 

- Bác. Con muốn cho anh Khánh Anh bất ngờ nên bác đừng nói cho ảnh việc hôn ước này nhé !
Một người con gái xinh đẹp nói dịu dàng với người mà cô gọi là bác
- Nhưng..ta sợ thằng Khánh Anh nó sẽ không đồng ý !
- Bác yên tâm. Con biết ảnh rất yêu con mà.
- Vậy được....
Cô gái định cúi chào ra về thì..
- À...Thiên Anh...hiện giờ con ở đâu sao không chịu gặp mặt thằng Khánh Anh nhà bác . Con nghỉ học rồi sao?? - Cha Khánh Anh nói
- À dạ...giờ con nghỉ học rồi. Con đang điều hành công ty Anh Vương của cha mẹ con. Con muốn đến ngày kỉ niệm 2 năm con và Khánh Anh quen nhau thì mới gặp anh ấy. Con muốn ảnh bất ngờ
- Ừ. Con về đi, cũng muộn rồi
- Dạ...con chào bác con về...
.......
P.s : - Vương Thiên Anh - 17 tuổi - xinh đẹp. Nhà giàu và đầy quyền lực. Bạn gái cũ ( chắc vậy...mà đọc tiếp để hiểu đã ) của Khánh Anh
- Hạo Khánh Đường - cha của Khánh Anh
_______________
Trong lớp...
Khánh Anh ngồi một mình cuối lớp dãy 1.
Tử Tuyết ngồi cùng bàn Nhất Nam cuối lớp dãy 2.
- Ê...giờ tao mới để ý cái tên Thiên Anh rất nhạy cảm với Khánh Anh đấy - Tử Tuyết nói nhỏ với Nhất Nam. Đủ để hai người nghe thấy còn Khánh Anh thì đang ngủ
- Sao nhạy...
- Mày quên rồi sao? Hồi xưa Khánh Anh có con bạn gái cũng tên là Thiên Anh đó. Vương Thiên Anh. Lần nhỏ đó bỏ đi không nói lời nào Khánh Anh chẳng phát điên lên còn gì. Chắc cậu ta yêu nhỏ lắm. Thế nên vừa nãy cậu ta nghe thấy tên Thiên Anh mới có thái độ như vậy
- À rồi...mà nhỏ Thiên Anh kia đi đâu ý nhỉ???
- Em Nam và em Tuyết mất trật tự...em Nam lên giải cho cô bài 2 - Tiếng cô giáo vang lên làm cả hai giật mình. Tất nhiênc cả lớp đều quay xuống nhìn couple trai xinh gái đẹp này
- Không biết làm đâu. Cô gọi bạn khác đi - Nhất Nam vừa ngồi vừa nói. Cô giáo đành chịu chết không dám ho he doạ nạt gì.
Chương 6: " Hotgirl " chuyển về lớp ( sẽ tiếp ngày sau nhé)

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2021

Đừng vội oán trách số phận, Trời cao đã tự có an bài

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 27, 2021 with No comments

 


Oán trách, than vãn, chỉ mang lại cảm xúc tiêu cực, khiến bản thân trở thành kẻ ích kỷ, vị tư, chỉ biết nhìn vào lỗi lầm của người khác mà từ đó thất bại.

Con người khi sinh ra mọi sự đều đã được an bài. (Ảnh qua ĐKN)


Trong cuộc sống, oán trách hoàn toàn là một loại cảm xúc tiêu cực, và đầy năng lượng tiêu cực, nó khiến người ta chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người mà không thấy thiếu sót của chính mình. Phàn nàn về số phận chi bằng hãy thay đổi số phận; oán trách cuộc sống chi bằng hãy cải thiện cuộc sống.

Trong quan hệ giữa người với người, một khi bắt đầu có sự oán trách thì mối quan hệ giữa hai người đã xuất hiện nguy cơ, bất kể là mối quan hệ người thân, bạn bè hay đồng nghiệp đều như vậy cả.

Điều khủng khiếp nhất của sự oán trách là nó có thể làm mờ mắt người ta, khiến chúng ta không thể thấy được khuyết điểm của chính mình. Oán trách là một loại thói quen xấu, nó khiến chúng ta đổ hết những sai lầm cho người khác và quy hết mọi nguyên nhân vào bản thân sự tình, nó làm cho chúng ta bỏ qua hết những lỗi lầm và thiếu sót của chính mình.

Có thể nói rằng oán trách là một sự tự lừa dối đáng sợ. Những người thích oán trách chắc chắn là rất hèn nhát yếu đuối, họ không dám tự mình chịu trách nhiệm, mà đẩy hết trách nhiệm cho cuộc sống và cho những người khác để lừa dối bản thân, sống trong khổ sở và hèn mọn.

Bằng cách oán trách, chúng ta chỉ nhìn thấy những sai lầm của người khác, mà che đậy đi những sai lầm và khiếm khuyết của bản thân, và rồi càng ngày càng lún sâu hơn vào thói quen này.

Oán trách là một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Người càng không có năng lực thì càng hay oán trách, người càng hay oán trách thì càng nghèo, người càng nghèo thì càng hay than vãn, càng than vãn thì càng thích bào chữa, càng tìm nhiều lý do thì càng trốn tránh trách nhiệm, càng trốn tránh trách nhiệm thì lại càng vô dụng.

Sống trên đời này thay vì trách than về điều gì đó, chi bằng hãy hoàn thiện bản thân, rũ bỏ mọi oán trách để khám phá niềm vui của cuộc sống. Câu chuyện về Tăng Quốc Phiên và những người em trai, cùng những bài học chu du các nước của Khổng Tử dưới đây, hy vọng có thể giúp chúng ta hiểu rằng cuộc sống không cần oán trách, tất cả đều đã có an bài.

Tăng Quốc Phiên. (Ảnh: Pinterest)


Cả đời của Tăng Quốc Phiên có thể được xem là khá êm đẹp thuận lợi, công thành danh toại. Nhưng em trai của ông thì không được tốt như vậy. Người em thứ 4 và thứ 6 của ông đều là dùng tiền để mua chức Giám sinh, người em thứ 9 và người em nhỏ nhất tuy là thi đỗ tú tài, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bốn người em trai này khá là âu sầu phiền muộn, nên thường nói rất nhiều lời than vãn.

Người em thứ 6 của Tăng Quốc Phiên là Tăng Quốc Hoa rất có tài thiên phú trong sáng tác văn thơ, Tăng Quốc Phiên luôn hy vọng người em này có thể đỗ đạt làm nên sự nghiệp nhờ tài năng văn chương này.

Tăng Quốc Hoa cũng rất tự tin, nhưng trong các kỳ khoa cử, ông lại luôn gặp bất lợi. Đây là một đả kích rất lớn đối với ông, một chàng trai trẻ từng có ý chí rất cao mà lại liên tục thất bại trong khoa cử như vậy, tâm lý của ông đã suy sụp cùng cực, và rồi ông cứ không ngừng oán thán.

Tăng Quốc Hoa than trách rằng quan khảo thí không có tầm nhìn, không hiểu được bài viết của mình; thậm chí ông còn oán trách cả người vợ, không biết tự lo thân khiến ông không thể dồn hết sức để học. Nhưng từ đầu chí cuối ông chưa bao giờ đi tìm nguyên nhân từ bản thân.

Sau khi Tăng Quốc Phiên biết chuyện, liền viết thư gửi đến cho Tăng Quốc Hoa, trong thư đã mắng người em này một trận ra trò. Tăng Quốc Phiên nói: “Đệ thi không đậu đều là tại đệ đã không nỗ lực, không chịu cầu tiến, giờ còn trách ai đây? Đệ có tư cách gì mà than trách chứ!”

Trong mắt của Tăng Quốc Phiên, oán trách quá nhiều là một biểu hiện của kẻ vô tích sự, người như vậy khi gặp một chút trắc trở liền không ngừng than trách, đó là người không có tương lai.

Tăng Quốc Phiên nói: “Nếu than vãn quá nhiều, thì sẽ càng có nhiều áp lực hơn. Nếu vô cớ oán trời thì trời sẽ không cho, nếu vô cớ trách người thì người sẽ không phục, điều này rất có lý lẽ”.

Những người than phiền quá nhiều, con đường phía trước chắc chắn sẽ không dễ đi, bởi vì họ không biết tự xem xét bản thân, không biết cải thiện và nâng cao giá trị. Thất bại là không thể tránh khỏi, và những lời than phiền của họ sẽ gây phản cảm với người khác, khiến người khác phải tránh xa.

Trong “Luận ngữ – Hiến vấn”, Khổng Tử đã từng nói: “Không oán trời, không trách người, học điều nhỏ nhặt biết thứ lớn lao, chỉ có trời mới hiểu được ta!”.

Khổng Tử chu du nhiều nước, gặp đủ mọi chuyện xúi quẩy trên đời, có lúc giống như kẻ lang thang không nhà, nhưng ông không bao giờ than trách cả. Khổng Tử không oán trời, không trách người, mà biết tu thân dưỡng đức, hoàn thiện bản thân mình.

Người trưởng thành mà biết tự tìm ra nguyên nhân từ bản thân mình là tốt rồi. Không có nỗ lực nào là lãng phí cả, mọi thứ đều đã có an bài. Phải tin rằng, chúng ta chỉ cần cố gắng thì dù cho không thành công cũng sẽ có những gặt hái khác.

Những người không chịu cố gắng, mà đến khi gặp thất bại lại còn oán trách người khác, than phiền về sự việc thì chính là người vô tích sự nhất, không còn hy vọng nhất.

Tuệ Tâm (Theo Sound of Hope)

                                                                                 Nguồn : tinhhoa.net

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Chương 3: Chị em kết nghĩa

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 19, 2021 with No comments

 


Ngày hôm sau...
Trên đường đi học. Vì nhà cũng gần trường nên Thiên Anh đi bộ.
Một cô gái xinh đẹp ngất tại một gốc cây ven đường và hầu như chả ai thấy...
- Bạn gì ơi !!! Bạn có sao không? Sao bạn ngất ở đây thế này??? - Thiên Anh thấy liền chạy đến lay người cô gái đó. Cô bắt đầu cảm thấy mình cần cứu người
Không nghe thấy tiếng trả lời của cô gái đó. Thiên Anh đã kêu taxi đến ra chở cô gái ấy đến viện.
- Bác sĩ. Cô gái ấy sao rồi? - Thiên Anh vội vã hỏi ông bác sĩ
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao??? - Vị bác sĩ hỏi lại với giọng khá nghiêm trọng
- Dạ...dạ...à vâng. Cháu là em chị ấy, vậy chị ấy sao rồi bác sĩ...
- Là em hả...thế cháu có thường thấy bệnh nhân có biểu hiện gì xấu như chảy máu cam, hoa mắt..chóng mặt nhiều không???
- Cháu...không biết. Mà chị ấy làm sao hả bác sĩ - Thiên Anh lắc đầu và hỏi tiếp
- Chị của cháu bị bệnh máu trắng...
- Sao cơ ạ...máu trắng ý ạ...có nặng lắm không bác sĩ...
- Tạm thời chúng tôi vẫn đang theo dõi. Chuyện này cháu không nên nói cho bệnh nhân biết không thì bệnh nhân sẽ hoang mang lo sợ thậm chí là không muốn sống nữa. Cháu nên nhớ. Bây giờ cháu vào thăm bệnh nhân được rồi.
Vị bác sĩ nói xong rồi cầm tập hồ sơ trên tay dảo bước về phía trước
Chuông điện thoại của Thiên Anh vang lên. Cô bắt máy...
- Thiên Anh...hôm nay không đi học sao? Mày ốm hả????
Đó là giọng của Đường Vy. Nghe đến từ không đi học Thiên Anh bỗng giật mình và nhìn vào đồng hồ đeo tay...và nghĩ thôi chết rồi...quên..
- À...tao hơi mệt nên tao xin nghỉ rồi...hihihi...chiều tao vẫn đi học được mà..mày không cần lo đâu...
- Vậy hả, ừm thôi cúp máy nhé. Vào lớp rồi
- Bye !
Thiên Anh ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh nhân. Chăm chú nhìn nét mặt của cô gái đó và không khỏi ngưỡng mộ . Dù gương mặt trắng bệch nhưng cô gái vẫn đẹp như thiên thần
Đẹp quá...mình xách dép cho người ta chắc cũng không được - Thiên Anh nghĩ rồi pha nước ấm chờ cô gái tỉnh lại
Vừa pha xong thì cô gái đó cũng lờ mờ mở mắt...
- Đây là đâu??
Thiên Anh nghe thấy tiếng nói. Vội đặt ấm nước xuống và đến cạnh cô gái đó
- Đây là bệnh viện. Sáng nay mình thấy bạn ngất ở gốc cây ven đường nên đưa bạn vào đây. Bạn có mệt nữa không? Hình như bạn học cùng trường với mình.
- Trường Light sao?
- Ừ đúng rồi. Trường Light. Mình tên Thiên Anh 11a1
- Thế thì phải gọi tôi là chị rồi. Tôi là Hàn Tử Tuyết 12a1
- Vâng chị. Mà nhà chị ở đâu em đưa về...
- Em thân thiện thật đấy. - Tử Tuyết nhìn lên đồng hồ đeo tay - Hơn 10h rồi sao?
- Vâng - Thiên Anh bên cạnh gật đầu
Tử Tuyết ngó xung quanh hình như kiếm thứ gì đó. Thiên Anh vội lấy chiếc balô đen dưới chân giường đưa cho Tử Tuyết
- Của chị đây !
- Ừm. Cảm ơn em !
Tử Tuyết nhận lấy chiếc balô rồi mở ra lấy điện thoại của mình va thấy 2 cuộc nhỡ và 1 tin nhắn.
Cô ấn số rồi gọi cho người cô lưu là Khánh Anh
- Tao đây. Hôm nay nhà tao có việc bận nên nghỉ học. Mày gọi có việc gì không?
- Không thấy mày đến tao gọi hỏi thôi. Giờ thì cúp máy đây
- Ừm
Quay sang Thiên Anh. Tử Tuyết hỏi
- Chị bị ngất đột ngột vậy bác sĩ bảo chị sao không?
- Dạ....bác sĩ bảo vẫn còn đang theo dõi, chắc không sao đâu ạ.
Thiên Anh nhớ đến lời bác sĩ nói bỗng nhiên thấy ngại chị
- Ừ. Vậy giờ mình về được rồi
Tử Tuyết leo xuống giường..
Thiên Anh đeo cặp sách chéo người rồi cùng chị bước ra.
- À hôm nay chị không đi xe. Mình đi taxi về nhé !
- Vâng chị ! - Thiên Anh ngoan ngoãn gật đầu....
- T...a...x...i - Tử Tuyết vẫy taxi
Đến nhà Thiên Anh
- Em cho chị số điện thoại. Giờ chị với em là người một nhà. Ôkee
- Dạ vâng...0164.......
- Rồi bye em. Cảm ơn hôm nay cứu chị nhé. Khi nào rảnh chị đãi em ăn nha.
- Thôi em không cần đâu. Chị khoẻ là được rồi. Giờ em vào trong đây
Nhìn dáng người nhỏ bé của Thiên Anh bước đi một cách nhẹ nhàng. Tử Tuyết thầm nghĩ Cô bé thật tốt. Không quen biết gì mà vì mình mà bỏ cả một buổi học.
Chương 4: Gặp mặt ( ngày tiếp theo nhé)
Nguồn : truyenfull.vn