Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Chương 5

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 28, 2021 with No comments

 

- Bác. Con muốn cho anh Khánh Anh bất ngờ nên bác đừng nói cho ảnh việc hôn ước này nhé !
Một người con gái xinh đẹp nói dịu dàng với người mà cô gọi là bác
- Nhưng..ta sợ thằng Khánh Anh nó sẽ không đồng ý !
- Bác yên tâm. Con biết ảnh rất yêu con mà.
- Vậy được....
Cô gái định cúi chào ra về thì..
- À...Thiên Anh...hiện giờ con ở đâu sao không chịu gặp mặt thằng Khánh Anh nhà bác . Con nghỉ học rồi sao?? - Cha Khánh Anh nói
- À dạ...giờ con nghỉ học rồi. Con đang điều hành công ty Anh Vương của cha mẹ con. Con muốn đến ngày kỉ niệm 2 năm con và Khánh Anh quen nhau thì mới gặp anh ấy. Con muốn ảnh bất ngờ
- Ừ. Con về đi, cũng muộn rồi
- Dạ...con chào bác con về...
.......
P.s : - Vương Thiên Anh - 17 tuổi - xinh đẹp. Nhà giàu và đầy quyền lực. Bạn gái cũ ( chắc vậy...mà đọc tiếp để hiểu đã ) của Khánh Anh
- Hạo Khánh Đường - cha của Khánh Anh
_______________
Trong lớp...
Khánh Anh ngồi một mình cuối lớp dãy 1.
Tử Tuyết ngồi cùng bàn Nhất Nam cuối lớp dãy 2.
- Ê...giờ tao mới để ý cái tên Thiên Anh rất nhạy cảm với Khánh Anh đấy - Tử Tuyết nói nhỏ với Nhất Nam. Đủ để hai người nghe thấy còn Khánh Anh thì đang ngủ
- Sao nhạy...
- Mày quên rồi sao? Hồi xưa Khánh Anh có con bạn gái cũng tên là Thiên Anh đó. Vương Thiên Anh. Lần nhỏ đó bỏ đi không nói lời nào Khánh Anh chẳng phát điên lên còn gì. Chắc cậu ta yêu nhỏ lắm. Thế nên vừa nãy cậu ta nghe thấy tên Thiên Anh mới có thái độ như vậy
- À rồi...mà nhỏ Thiên Anh kia đi đâu ý nhỉ???
- Em Nam và em Tuyết mất trật tự...em Nam lên giải cho cô bài 2 - Tiếng cô giáo vang lên làm cả hai giật mình. Tất nhiênc cả lớp đều quay xuống nhìn couple trai xinh gái đẹp này
- Không biết làm đâu. Cô gọi bạn khác đi - Nhất Nam vừa ngồi vừa nói. Cô giáo đành chịu chết không dám ho he doạ nạt gì.
Chương 6: " Hotgirl " chuyển về lớp ( sẽ tiếp ngày sau nhé)

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2021

Đừng vội oán trách số phận, Trời cao đã tự có an bài

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 27, 2021 with No comments

 


Oán trách, than vãn, chỉ mang lại cảm xúc tiêu cực, khiến bản thân trở thành kẻ ích kỷ, vị tư, chỉ biết nhìn vào lỗi lầm của người khác mà từ đó thất bại.

Con người khi sinh ra mọi sự đều đã được an bài. (Ảnh qua ĐKN)


Trong cuộc sống, oán trách hoàn toàn là một loại cảm xúc tiêu cực, và đầy năng lượng tiêu cực, nó khiến người ta chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người mà không thấy thiếu sót của chính mình. Phàn nàn về số phận chi bằng hãy thay đổi số phận; oán trách cuộc sống chi bằng hãy cải thiện cuộc sống.

Trong quan hệ giữa người với người, một khi bắt đầu có sự oán trách thì mối quan hệ giữa hai người đã xuất hiện nguy cơ, bất kể là mối quan hệ người thân, bạn bè hay đồng nghiệp đều như vậy cả.

Điều khủng khiếp nhất của sự oán trách là nó có thể làm mờ mắt người ta, khiến chúng ta không thể thấy được khuyết điểm của chính mình. Oán trách là một loại thói quen xấu, nó khiến chúng ta đổ hết những sai lầm cho người khác và quy hết mọi nguyên nhân vào bản thân sự tình, nó làm cho chúng ta bỏ qua hết những lỗi lầm và thiếu sót của chính mình.

Có thể nói rằng oán trách là một sự tự lừa dối đáng sợ. Những người thích oán trách chắc chắn là rất hèn nhát yếu đuối, họ không dám tự mình chịu trách nhiệm, mà đẩy hết trách nhiệm cho cuộc sống và cho những người khác để lừa dối bản thân, sống trong khổ sở và hèn mọn.

Bằng cách oán trách, chúng ta chỉ nhìn thấy những sai lầm của người khác, mà che đậy đi những sai lầm và khiếm khuyết của bản thân, và rồi càng ngày càng lún sâu hơn vào thói quen này.

Oán trách là một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Người càng không có năng lực thì càng hay oán trách, người càng hay oán trách thì càng nghèo, người càng nghèo thì càng hay than vãn, càng than vãn thì càng thích bào chữa, càng tìm nhiều lý do thì càng trốn tránh trách nhiệm, càng trốn tránh trách nhiệm thì lại càng vô dụng.

Sống trên đời này thay vì trách than về điều gì đó, chi bằng hãy hoàn thiện bản thân, rũ bỏ mọi oán trách để khám phá niềm vui của cuộc sống. Câu chuyện về Tăng Quốc Phiên và những người em trai, cùng những bài học chu du các nước của Khổng Tử dưới đây, hy vọng có thể giúp chúng ta hiểu rằng cuộc sống không cần oán trách, tất cả đều đã có an bài.

Tăng Quốc Phiên. (Ảnh: Pinterest)


Cả đời của Tăng Quốc Phiên có thể được xem là khá êm đẹp thuận lợi, công thành danh toại. Nhưng em trai của ông thì không được tốt như vậy. Người em thứ 4 và thứ 6 của ông đều là dùng tiền để mua chức Giám sinh, người em thứ 9 và người em nhỏ nhất tuy là thi đỗ tú tài, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bốn người em trai này khá là âu sầu phiền muộn, nên thường nói rất nhiều lời than vãn.

Người em thứ 6 của Tăng Quốc Phiên là Tăng Quốc Hoa rất có tài thiên phú trong sáng tác văn thơ, Tăng Quốc Phiên luôn hy vọng người em này có thể đỗ đạt làm nên sự nghiệp nhờ tài năng văn chương này.

Tăng Quốc Hoa cũng rất tự tin, nhưng trong các kỳ khoa cử, ông lại luôn gặp bất lợi. Đây là một đả kích rất lớn đối với ông, một chàng trai trẻ từng có ý chí rất cao mà lại liên tục thất bại trong khoa cử như vậy, tâm lý của ông đã suy sụp cùng cực, và rồi ông cứ không ngừng oán thán.

Tăng Quốc Hoa than trách rằng quan khảo thí không có tầm nhìn, không hiểu được bài viết của mình; thậm chí ông còn oán trách cả người vợ, không biết tự lo thân khiến ông không thể dồn hết sức để học. Nhưng từ đầu chí cuối ông chưa bao giờ đi tìm nguyên nhân từ bản thân.

Sau khi Tăng Quốc Phiên biết chuyện, liền viết thư gửi đến cho Tăng Quốc Hoa, trong thư đã mắng người em này một trận ra trò. Tăng Quốc Phiên nói: “Đệ thi không đậu đều là tại đệ đã không nỗ lực, không chịu cầu tiến, giờ còn trách ai đây? Đệ có tư cách gì mà than trách chứ!”

Trong mắt của Tăng Quốc Phiên, oán trách quá nhiều là một biểu hiện của kẻ vô tích sự, người như vậy khi gặp một chút trắc trở liền không ngừng than trách, đó là người không có tương lai.

Tăng Quốc Phiên nói: “Nếu than vãn quá nhiều, thì sẽ càng có nhiều áp lực hơn. Nếu vô cớ oán trời thì trời sẽ không cho, nếu vô cớ trách người thì người sẽ không phục, điều này rất có lý lẽ”.

Những người than phiền quá nhiều, con đường phía trước chắc chắn sẽ không dễ đi, bởi vì họ không biết tự xem xét bản thân, không biết cải thiện và nâng cao giá trị. Thất bại là không thể tránh khỏi, và những lời than phiền của họ sẽ gây phản cảm với người khác, khiến người khác phải tránh xa.

Trong “Luận ngữ – Hiến vấn”, Khổng Tử đã từng nói: “Không oán trời, không trách người, học điều nhỏ nhặt biết thứ lớn lao, chỉ có trời mới hiểu được ta!”.

Khổng Tử chu du nhiều nước, gặp đủ mọi chuyện xúi quẩy trên đời, có lúc giống như kẻ lang thang không nhà, nhưng ông không bao giờ than trách cả. Khổng Tử không oán trời, không trách người, mà biết tu thân dưỡng đức, hoàn thiện bản thân mình.

Người trưởng thành mà biết tự tìm ra nguyên nhân từ bản thân mình là tốt rồi. Không có nỗ lực nào là lãng phí cả, mọi thứ đều đã có an bài. Phải tin rằng, chúng ta chỉ cần cố gắng thì dù cho không thành công cũng sẽ có những gặt hái khác.

Những người không chịu cố gắng, mà đến khi gặp thất bại lại còn oán trách người khác, than phiền về sự việc thì chính là người vô tích sự nhất, không còn hy vọng nhất.

Tuệ Tâm (Theo Sound of Hope)

                                                                                 Nguồn : tinhhoa.net

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Chương 3: Chị em kết nghĩa

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 19, 2021 with No comments

 


Ngày hôm sau...
Trên đường đi học. Vì nhà cũng gần trường nên Thiên Anh đi bộ.
Một cô gái xinh đẹp ngất tại một gốc cây ven đường và hầu như chả ai thấy...
- Bạn gì ơi !!! Bạn có sao không? Sao bạn ngất ở đây thế này??? - Thiên Anh thấy liền chạy đến lay người cô gái đó. Cô bắt đầu cảm thấy mình cần cứu người
Không nghe thấy tiếng trả lời của cô gái đó. Thiên Anh đã kêu taxi đến ra chở cô gái ấy đến viện.
- Bác sĩ. Cô gái ấy sao rồi? - Thiên Anh vội vã hỏi ông bác sĩ
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao??? - Vị bác sĩ hỏi lại với giọng khá nghiêm trọng
- Dạ...dạ...à vâng. Cháu là em chị ấy, vậy chị ấy sao rồi bác sĩ...
- Là em hả...thế cháu có thường thấy bệnh nhân có biểu hiện gì xấu như chảy máu cam, hoa mắt..chóng mặt nhiều không???
- Cháu...không biết. Mà chị ấy làm sao hả bác sĩ - Thiên Anh lắc đầu và hỏi tiếp
- Chị của cháu bị bệnh máu trắng...
- Sao cơ ạ...máu trắng ý ạ...có nặng lắm không bác sĩ...
- Tạm thời chúng tôi vẫn đang theo dõi. Chuyện này cháu không nên nói cho bệnh nhân biết không thì bệnh nhân sẽ hoang mang lo sợ thậm chí là không muốn sống nữa. Cháu nên nhớ. Bây giờ cháu vào thăm bệnh nhân được rồi.
Vị bác sĩ nói xong rồi cầm tập hồ sơ trên tay dảo bước về phía trước
Chuông điện thoại của Thiên Anh vang lên. Cô bắt máy...
- Thiên Anh...hôm nay không đi học sao? Mày ốm hả????
Đó là giọng của Đường Vy. Nghe đến từ không đi học Thiên Anh bỗng giật mình và nhìn vào đồng hồ đeo tay...và nghĩ thôi chết rồi...quên..
- À...tao hơi mệt nên tao xin nghỉ rồi...hihihi...chiều tao vẫn đi học được mà..mày không cần lo đâu...
- Vậy hả, ừm thôi cúp máy nhé. Vào lớp rồi
- Bye !
Thiên Anh ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh nhân. Chăm chú nhìn nét mặt của cô gái đó và không khỏi ngưỡng mộ . Dù gương mặt trắng bệch nhưng cô gái vẫn đẹp như thiên thần
Đẹp quá...mình xách dép cho người ta chắc cũng không được - Thiên Anh nghĩ rồi pha nước ấm chờ cô gái tỉnh lại
Vừa pha xong thì cô gái đó cũng lờ mờ mở mắt...
- Đây là đâu??
Thiên Anh nghe thấy tiếng nói. Vội đặt ấm nước xuống và đến cạnh cô gái đó
- Đây là bệnh viện. Sáng nay mình thấy bạn ngất ở gốc cây ven đường nên đưa bạn vào đây. Bạn có mệt nữa không? Hình như bạn học cùng trường với mình.
- Trường Light sao?
- Ừ đúng rồi. Trường Light. Mình tên Thiên Anh 11a1
- Thế thì phải gọi tôi là chị rồi. Tôi là Hàn Tử Tuyết 12a1
- Vâng chị. Mà nhà chị ở đâu em đưa về...
- Em thân thiện thật đấy. - Tử Tuyết nhìn lên đồng hồ đeo tay - Hơn 10h rồi sao?
- Vâng - Thiên Anh bên cạnh gật đầu
Tử Tuyết ngó xung quanh hình như kiếm thứ gì đó. Thiên Anh vội lấy chiếc balô đen dưới chân giường đưa cho Tử Tuyết
- Của chị đây !
- Ừm. Cảm ơn em !
Tử Tuyết nhận lấy chiếc balô rồi mở ra lấy điện thoại của mình va thấy 2 cuộc nhỡ và 1 tin nhắn.
Cô ấn số rồi gọi cho người cô lưu là Khánh Anh
- Tao đây. Hôm nay nhà tao có việc bận nên nghỉ học. Mày gọi có việc gì không?
- Không thấy mày đến tao gọi hỏi thôi. Giờ thì cúp máy đây
- Ừm
Quay sang Thiên Anh. Tử Tuyết hỏi
- Chị bị ngất đột ngột vậy bác sĩ bảo chị sao không?
- Dạ....bác sĩ bảo vẫn còn đang theo dõi, chắc không sao đâu ạ.
Thiên Anh nhớ đến lời bác sĩ nói bỗng nhiên thấy ngại chị
- Ừ. Vậy giờ mình về được rồi
Tử Tuyết leo xuống giường..
Thiên Anh đeo cặp sách chéo người rồi cùng chị bước ra.
- À hôm nay chị không đi xe. Mình đi taxi về nhé !
- Vâng chị ! - Thiên Anh ngoan ngoãn gật đầu....
- T...a...x...i - Tử Tuyết vẫy taxi
Đến nhà Thiên Anh
- Em cho chị số điện thoại. Giờ chị với em là người một nhà. Ôkee
- Dạ vâng...0164.......
- Rồi bye em. Cảm ơn hôm nay cứu chị nhé. Khi nào rảnh chị đãi em ăn nha.
- Thôi em không cần đâu. Chị khoẻ là được rồi. Giờ em vào trong đây
Nhìn dáng người nhỏ bé của Thiên Anh bước đi một cách nhẹ nhàng. Tử Tuyết thầm nghĩ Cô bé thật tốt. Không quen biết gì mà vì mình mà bỏ cả một buổi học.
Chương 4: Gặp mặt ( ngày tiếp theo nhé)
Nguồn : truyenfull.vn

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2021

CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Chương 2: Thăm anh

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 18, 2021 with No comments

 


- Anh Thiên Kì...xin lỗi hôm nay em đến trễ...anh ăn gì chưa? Em có mua cháo cho anh nè?
- Nha đầu này. Anh lớn vậy mà mua cháo hả em?
- Anh đang bị đau mà....- Nói đến đây Thiên Anh bỗng xụ mặt xót xa...- Mặt anh chảy máu kìa - Cô đưa tay lên mặt anh...
- Anh không sao? Nhưng thằng đó sẽ không yên với anh đâu ! - Thiên Kì cuộc chặt tay thành nắm đấm. Mặt anh rân rân đỏ và chảy máu. Đôi mắt hằn rõ sự căm thù. Thiên Anh bỗng cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết.
- Em ghét những bọn côn đồ. Và em cũng rất sợ họ....
- Đợi khi nào mặt anh lành hẳn. Anh sẽ tự tay giết thằng đó !
- Sao...cơ... Anh giết ai??? - Thiên Anh ngạc nhiên kinh khủng. Anh trai cô từ trước đến nay rất tốt. Cô nghĩ thế. Chưa bao giờ anh nặng lời và nói kiểu côn đồ như hôm nay. Thật sự cô có gì đó hoang mang lắm.
- Thằng Kevin ! - Anh rất tức khi tự miệng mình nói ra cái tên này. Cái tên người đã khiến anh đau đớn vì mất đi * nhan sắc * như ngày hôm nay
- Ke...vinnn...anh ta là ai??? - Thiên Anh tò mò
- Em không biết đâu. Thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Em vào trong ăn trưa đã rồi về
- Vâng anh !
Ngày hôm qua....( nói vậy thôi chứ cũng được gần hai tháng rồi ^^) anh là một người đàn ông quyến rũ vì nhan sắc của anh rất tuyệt vời. Nhưng hôm nay...nhan sắc ấy đã bị huy diệt thay vào đó là gương mặt chỉ vết rạch máu dài ngoằng đan xen lên nhau thật đáng sợ. Chính anh cũng đang căm ghét gương mặt của mình. Mỗi khi nhìn vào trong gương, anh không bao giờ là không gào thét..Mọi thứ như rối bời và anh thù người đã biến gương mặt của anh thành ra như vậy !
Ra về...
Tạm biệt với anh trai. Thiên Anh đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự riêng của anh mình mà lòng trĩu nặng...
Anh trai của em...em biết anh rất đau khi gương mặt anh thành ra như vậy. Em cũng đau lắm chứ...giá như mọi việc tốt như xưa...giờ em chỉ có anh là người thân gần em nhất. Em không muốn vì lý do gì mà anh xa em...em sợ anh nói ra câu vừa rồi...em sợ anh lao vào chốn giang hồ. Em sẽ chết mất - Thiên Anh ngấn lệ với dòng suy nghĩ
Chương 3: Chị em kết nghĩa ( ngày kế tiếp nhe)
Tác giả : Kevin Rz
Nguồn: truyenfull.vn

Người phụ nữ gần 30 năm không cắt tóc

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 18, 2021 with No comments

 



UKRAINE _ Alla Perkova cắt tóc lần cuối cùng cách đây 26 năm, đến nay mái tóc của cô đã dài gần 1,65 mét.

"Mọi người hay bị sốc khi nhìn thấy tóc của tôi. Họ nói tôi như nàng công chúa trong cổ tích", Alla 38 tuổi chia sẻ. Hiện cô làm người mẫu tóc và có thể tạo 50 kiểu tóc khác nhau.

Alla cho biết mình không ăn kiêng hay sử dụng bất cứ sản phẩm đặc biệt nào mà chỉ thừa hưởng gene tốt từ mẹ là bà Maria Perkova.

"Mẹ tôi là hình mẫu về vẻ đẹp và sự nữ tính. Ở tuổi 79, bà vẫn sở hữu mái tóc dài, khỏe", Alla nói. "Tôi biết ơn mẹ vì đã dạy tôi cách chăm sóc tóc".

Để bảo vệ mái tóc, nữ người mẫu không dùng thuốc nhuộm và luôn chải nhẹ nhàng, chậm rãi. Cô gội đầu hai ngày một lần, mỗi lần 10 phút và sấy tóc trong nửa giờ. Năm năm qua, tóc Alla gần như không dài thêm nhưng phần đuôi khỏe hơn.

Không chỉ khiến người xung quanh ghen tỵ, mái tóc của Alla còn khiến chồng cô là Eduard Usatiuk mê mẩn.

"Ban đầu, Eduard không để ý nhưng đến buổi hẹn thứ ba, anh ấy ngạc nhiên vì thấy tóc tôi dài đến sàn nhà", Alla kể. "Giờ thì chồng tôi rất tự hào về mái tóc của vợ, thậm chí giúp tôi chải đầu".




Thu Nguyệt (Theo New York Post)
Nguồn : VNexpress

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2021

Chương 1: Mình Chia Tay Đi !

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2021 with No comments

 

Chuyện ngôn tình : CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM

- Mình chia tay đi !

- Đó là một lời nói hết sức lạnh lùng của một người con trai nói với một người con gái.

- Lý do !

- Tôi hết yêu em từ lâu rồi. Mà nói vậy cũng không đúng , chính xác hơn là tôi chưa từng yêu em. Đối với tôi, em là một món đồ chơi đã hết hạn nên phải vứt đi thôi. Tạm biết nhé ! Bye cưng !

Cô gái dường như không muốn tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Cô đau lòng và đôi chân như muốn ngã khuỵ xuống. Cô nhìn thằng vào mắt anh và hét lên:

- Anh tồi tệ đến vậy sao?? Coi tình cảm của tôi như một món đồ chơi như vậy hả. Chết tiệt.

Dứt câu cô chạy vụt mất. Nước mắt lăn dài.

Người con trai đứng cười nhếch mép.

Làm sao đây khi cô quá yêu anh..

Những ngày dài cô không ngừng gào thét tên anh trong giấc mơ. Ngày ngày giam mình trong căn phòng lạnh lẽo mặc anh trai khuyên bảo hết lời.

Cô cứ như người điên suốt gần một năm....cho đến bây giờ...cô hoàn toàn giữ được bĩnh tĩnh, gạt bỏ nỗi đau và sống bình thường. Cô luôn cười và thân thiết với mọi người. Không phải vì cô giả tạo để quên nỗi đau mà người con trai ấy ban cho mà vì ngày xưa...lúc mới trào đời và đến khi mẹ cô mất. Cô luôn tự khuyên mình phải luôn luôn cười tươi và sống tốt

Cô sống bình thường trở lại thì anh trai cô mới yên tâm ra sống riêng. Cha cô sống và làm việc bên Mĩ có khi 5 năm mới trở về thăm cô một lần.

Người con trai duy nhất mà cô từng yêu giờ đã nói ra những lời cay đắng đó. Thật sự cô rất sock

Đó là một kí ức tồi tệ nhất. Đến giờ đã hơn 2 năm rồi cô thật sự vẫn rất hận anh. Mặc dù tình cảm dành cho anh đã vơi dần nhưng cô vẫn chưa hết yêu anh, vẫn chưa quên được anh. Từ đó, cô rất nhạy cảm với thứ gọi là tình yêu và rất sợ nó. Sợ nó vụt mất một lần nữa
........
- Thiên Anh, làm gì mà khóc kia??

Tiếng cô bạn thân vang lên lôi Thiên Anh ra khỏi kí ức. Thiên Anh giật mình và cười trừ

- Tao đâu có khóc. Bụi bay vào mắt đó thôi. Giờ tao về trước tại tao có việc ! - Thiên Anh chối rồi chuyển chủ đề

- Mày đánh trống lảng ghê nhỉ? Giờ mày bận cái gì nào? Bạn bè không chia sẻ nhau được sao? Tao biết mày đang khóc đó !
- Đường Vy nói với giọng bực
- Tao...

- Nếu mày còn nghĩ đến anh ta thì tao chịu mày. Hãy quên nhanh đi đừng để đau khổ dài dài. Giờ mày muốn về thì về đi ! Tao cũng có việc bận phải đi.

Nói xong Đường Vy đi luôn để lại Thiên Anh đằng sau với giọt nước mắt rơi nhẹ rồi cô lại cười vì có lẽ Đường Vy nói đúng. Phải quên nhanh mới không đau khổ dài dài.

Thiên Anh à, tao xin lỗi đã nói nặng lời với mày, mày là cô gái đáng yêu hay cười cơ mà...tại thằng cha đó mà mày cứ thỉnh thoảng khóc một mình...tao thật sự không chịu nổi..cố lên bạn tôi ơi - Đường Vy lắc nhẹ đầu với dòng suy nghĩ
Chương 2: Thăm anh (sẽ tiếp tục vào ngày mai nhé)
Tác giả Kevin Rz
Nguồn : truyenfull.vn

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2021

"Má nhớ con thiệt mà hổng biết con ở đâu"

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 15, 2021 with No comments

 





Mới đây, đoạn clip ghi lại khoảnh khắc mẹ 105 tuổi bật khóc khi gặp con gái 84 tuổi sau 4 tháng giãn cách khiến nhiều người không khỏi nghẹn ngào. Trong đoạn clip, người mẹ không kiềm chế được nước mắt khi gặp con gái. Con gái nằm xuống giường thủ thỉ trò chuyện với mẹ như khi còn bé.

Người mẹ vừa ôm, hôn lên mặt, vừa vỗ về con: "Trời ơi tội nghiệp biết bao nhiêu, má nhớ con, thật tội nghiệp. Má nhớ con thật mà không biết con ở đâu". Sau một hồi trò chuyện, người mẹ không khỏi rưng rưng khi con gái phải ra về.

Khuôn mặt nhiều nếp nhăn và tàn nhang của mẹ không giấu nổi sự xúc động. Trước khi con gái ra về, mẹ còn ân cần dặn dò con giữ gìn sức khỏe: "Con về quê ráng khỏe nha, má thương con chứ hổng thương sao được".

Thế mới thấy, tình mẫu tử là tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý. Đối với người mẹ, dù con cái có trưởng thành đến đâu, cũng vẫn mãi là đứa con bé bỏng cần được mẹ bao bọc, vỗ về.

Chúc cho 2 cụ sẽ luôn mạnh khỏe, bình an và vui vẻ tuổi già bên con cháu❤️
Video : tiktok longngocdinh
Nguồn : Kenh14.vn


CÁNH CỬA KHÔNG BAO GIỜ KHÓA

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 15, 2021 with No comments

 



Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

- Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tìm nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!


Người đăng : Beoni
Nguồn : Truyện ngắn.com.vn

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

Còn lại gì – Đi quα trận đại ᴅịcҺ nàγ, chúng tα cuối cùng đã học được những gì ?

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 12, 2021 with No comments

 


Trong những thάng ngàγ tàn nhẫn ấγ, có những người mαγ mắn αn ổn trở về nhà, có những người lặng lẽ đứng gồng mình giữα ρhố xά Ьi tҺươпg.


Hình minh họa sưu tầm 

Và… Có những người, mãi mãi đã không thể quαγ về trần giαn nữα.

Tôi Ьắt đầu mơ về một sớm mαi gần, khi Ьình minh chưα kịρ ló dạng, trong giαn nhà nọ, có đứα Ьé vẫn còn đαng sαγ giấc nồng dưới tαγ mẹ đưα nôi. Trên khóe miệng em, theo mộng đẹρ khẽ nhoẻn cười.

Tôi Ьắt đầu mơ về một chiều gió lộng, Ьóng hoàng hôn vẫn chưα kịρ ngả tàn, cứ thế mà chậm rãi lαng thαng về. Thoάng nhìn quα lăng kính cửα nhà αi, thấγ họ vẫn đαng quâγ quần Ьên nhαu chuẩn Ьị Ьữα cơm tối.

Tôi Ьắt đầu mơ về những khu chợ đêm ở ρhố, nơi mà, Ьαo sắc màu hội tụ. Người mưu sinh, đαng miệt mài Ьên giαn hàng nhỏ. Góc lề đường, khoảng trời riêng cho những người với đôi cάпh γêu đương.

Và, tôi không muốn mình mơ nữα.

Điều tôi mong muốn, tất cả những αn γên nàγ, đều là sự thật.

Dạo gần đâγ, tôi thấγ người tα khóc nhiều lắm. Khóc cho những khắc khoải, khóc cho những lo toαn, và cάi khóc đαu đớn nhất trên đời nàγ, chính là khóc cho những mất mάt, lγ Ьiệt.

Bạn tôi ơi, mình tạm ngưng trάch đời, được không?

Đừng trάch hờn cho những ngàγ nàγ không thể gặρ mặt. Có những người, đã không thể từ mà Ьiệt mãi nghìn năm.

Đừng đoạn tuγệt nhαu, vì đôi Ьα câu trαnh luận. Biết đâu chừng, một kí gạo cứu đói cả nhà hôm nαγ, là củα họ mαng sαng.

Đừng dỗi mẹ, dỗi chα, dỗi người thân nữα. Có những đứα trẻ, trong trận ᴅịcҺ nàγ, chưα kịρ hiểu đời, đã thành trẻ mồ côi.

Cũng xin đừng mắng cҺửι, đừng rủα nguγền người đưα Ьạn đi cάch lγ chữα Ьệпh. Hôm quα đấγ, có người nhà họ mắc Ьệпh quα ᵭờι, mà họ chẳng thể chịu tαng…

Bạn ơi, đừng ! Xin đừng đặt cho Ьản thân một dấu cảm thάn. Hứα với nhαu, đừng ghét cuộc đời nàγ nữα.

Cuộc đời mình, còn một Ьữα cơm ngon, còn một chốn để về, còn một giα đình để quâγ quần γêu tҺươпg. Hoặc duγ nhất là, trong trận đại ᴅịcҺ nàγ, mαγ mắn αn toàn còn được sống, đã là một hạnh ρhúc rồi.

Mấγ khi tâm trạng hỗn loạn, khuấγ đảo cả tâm cαn. Nhưng chúng tα không tài nào Ьiết được, hằng giờ, hằng ρhút hαγ chỉ là khắc, giâγ. Đâu đó còn có vô số người đαng đαu đớn trải quα thάng ngàγ khốc liệt.

Nguγện mong, một sớm mαi thật gần. An γên sẽ nhαnh trở về nơi chúng tα sống.

Và Ьạn ơi, sαu tất cả những gì mà tôi muốn Ьàγ tỏ. Là trong những ngàγ không đầu không cuối nàγ, chúng tα có thể mαng tâm trạng u uất, đαu khổ. Nhưng không thể mãi mãi cҺết chìm trong hỗn tạρ đαu tҺươпg.

Tôi hγ vọng cho tôi, cho Ьạn và tất cả chúng tα, những người đαng sống.


Sαu άc mộng dài khi thức dậγ. Chúng tα sẽ cùng học cάch γêu thế giới nàγ lần nữα. Đi quα thάng ngàγ chênh vênh, đầγ vết xước. Cảm ơn Ьạn, vì đã từng dũng cảm đối mặt.

Nguγện mong một sớm mαi trở về, chúng tα mãi luôn là những người “Ьiết đủ, Ьiết tҺươпg, Ьiết Ьuông, và Ьiết cάch Ϯử tế với trάi tιм lương thiện thuở Ьαn đầu. ”

Khả Nhiên

Nguồn : Chuyện thú vị và nhân văn