𝐓𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐠𝐚𝐢 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢, 𝐭𝐚𝐲 𝐬𝐞̃ 𝐜𝐡𝐚̉𝐲 𝐦𝐚́𝐮
𝐓𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐡𝐨𝐚 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢, 𝐭𝐚𝐲 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐮̛𝐮 𝐥𝐚̣𝐢 𝐝𝐮̛ 𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠
Người phương Tây có một câu nói rất hay rằng: ‘tặng gai cho người, tay ta sẽ chảy máu, tặng hoa cho người tay sẽ lưu lại hương thơm’. Trên mảnh đất tâm hồn, nếu chúng ta ươm xuống những hạt mầm thiện lương, thì sẽ có một ngày chúng đơm hoa kết trái, và trái ngọt ấy cuối cùng sẽ trao gửi lại tay người đã vun trồng.
𝟏. 𝐂𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭
Sa mạc Sahara được biết đến như là biển cả của sự chết chóc. Bất cứ ai lạc vào nơi đây đều không thoát khỏi vận mệnh ‘một đi không trở về’.
Nhưng có một đoàn khảo cổ đã phá vỡ được lời nguyền chết chóc ấy.
Thời ấy, rải rác khắp nơi trong hoang mạc là những bộ xương khô của các nạn nhân xấu số. Viên đội trưởng đoàn khảo cổ không thể cầm lòng khi chứng kiến cảnh tượng bi thương này nên đã yêu cầu mọi người dừng chân, lựa chọn những đụn cát cao để làm nơi chôn cất hài cốt và dùng đá tảng hoặc bất cứ thứ gì họ tìm được để làm tấm bia mộ tưởng niệm họ.
Tuy nhiên, có quá nhiều hài cốt nằm la liệt khắp nơi trong sa mạc, vậy nên các thành viên trong đoàn đều tỏ ý phàn nàn: “Công việc này thật vô nghĩa! Chúng ta đến đây để tìm kiếm cổ vật, chứ không phải để thu dọn xương người!”.
Tuy nhiên, viên đội trưởng vẫn kiên quyết nói: “Mỗi bộ hài cốt đều là đồng nghiệp của chúng ta, sao chúng ta nỡ nhìn họ phơi thây ở nơi này?”.
Dưới sự động viên của đội trưởng, cuối cùng các thành viên trong đoàn cũng hoàn thành nhiệm vụ bất đắc dĩ ấy để bắt tay vào tìm kiếm cổ vật.
Khoảng một tuần sau đó, đoàn khảo cổ đã phát hiện rất nhiều di vật cổ đại, có thể làm chấn động giới khoa học. Nhưng khi họ vừa cất bước quay về thì cuồng phong bất ngờ nổi lên, cơn bão cát như muốn nhấn chìm đoàn người xuống lòng hoang mạc.
Chiếc kim chỉ nam cũng không thể hoạt động khiến đoàn khảo cổ hoàn toàn mất đi phương hướng. Nước uống và lương thực cũng dần dần cạn kiệt, đến lúc này họ mới hiểu vì sao những nạn nhân trước đây lại không thể đi ra khỏi nơi này.
Trong lúc nguy cấp, viện đội trưởng chợt nhớ ra điều gì đó: “Có cách rồi! Chúng ta có thể lần theo các bia mộ để tìm đường trở về”.
Nhờ vậy, cuối cùng họ đã ra khỏi “biển cả của sự chết chóc” như một kỳ tích.
Khi trả lời phỏng vấn của ký giả, các thành viên trong đoàn đều cảm khái nói rằng: “Thiện lương chính là tấm bảng chỉ đường giúp chúng tôi có thể trở về nhà”.
𝟐. 𝐂𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐡𝐚𝐢
Câu chuyện bắt đầu từ một người nông dân nghèo tên Fleming ở Scotland.
Một ngày nọ ông đang làm việc để nuôi gia đình thì bỗng nghe tiếng kêu cứu từ cái đầm lầy gần đó. Ông vội chạy đến nơi thì nhìn thấy một cậu bé bị sa lầy trong ao, sình ngập đến đầu. Cậu đang giãy giụa gào khóc.
Người nông dân liền lập tức cứu cậu bé lên bờ.
Hôm sau, một cỗ xe sang trọng đi tới căn lều của Fleming. Một quý ông ăn mặc sang trọng bước ra, tự giới thiệu mình là Randolph Henry Spencer Churchill, cha của cậu bé mà được ông cứu sống ngày hôm qua. Ông ta nói:
– Tôi đến để cảm ơn và hậu tạ anh đã cứu mạng con trai tôi!
Ông Fleming đáp:
– Không có chi. Đây là chuyện nên làm và ông không cần phải hậu tạ, thưởng công. Tôi quyết không nhận đâu.
Ngay lúc đó, cậu con trai khoảng 10 tuổi của Fleming bước vào lều. Ông nhà giàu hỏi:
– Đây là con trai anh phải không?
– Vâng - Ông Fleming trả lời đầy vẻ tự hào.
Nhà quý tộc ân cần hỏi cậu bé:
– Khi lớn lên, cháu muốn làm gì?
Cậu bé nhỏ nhẹ thưa:
– Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng của cha cháu.
Nhà quý tộc lại gặng hỏi:
– Thế cháu không còn ước mơ nào lớn hơn nữa sao?
Cậu bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời:
– Dạ thưa bác, nhà cháu nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây?
Lại tiếp tục một câu hỏi chân tình:
– Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì cháu sẽ ước mơ điều gì?
Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật thà:
– Thưa bác, cháu muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ!
– Vậy thì cho phép tôi đề nghị như thế này anh Fleming, hãy để tôi chu cấp việc học cho con trai anh hệt như tôi đã lo cho con trai mình. Nếu con trai anh mà giống tính cha nó thì tôi tin rằng ngày sau này cậu ấy sẽ trở thành một người mà cả hai chúng ta đều hãnh diện.
Ông Fleming nhà nghèo nghe vậy thì đồng ý. Thế là từ đó cậu con trai của Fleming được theo học tại những trường danh tiếng và tốt nghiệp đại học Y khoa Stainte-Marie ở London.
Nhờ có hoài bão lớn lao, không ngừng phấn đấu, cuối cùng tài năng của cậu cũng được cả thế giới công nhận. Cậu chính là bác sĩ lừng danh Alexander Fleming.
Vào năm 1927, bác sĩ Alexander Fleming đã chế ra thuốc kháng sinh Pénicilline cứu mạng được không biết bao nhiêu người trên thế giới. Năm 1945 ông được trao giải Nobel về y học.
Vài năm sau, người con trai của quý ông được cứu sống khỏi đầm lầy ngày xưa bị bệnh viêm phổi. May nhờ chính thuốc Pénicilline này đã cứu cậu thoát chết. Tên cậu chính là Winston Churchill, sau này cậu trở thành một vĩ nhân, là người mà cả nước Anh đều tự hào và hãnh diện. Đó chính là thủ tướng trứ danh của nước Anh – Winston Churchill.
Điều thú vị là ngài Winston Churchill và bác sĩ tài danh Alexander Fleming là đôi bạn rất thân của nhau trong suốt cuộc đời.
Bác sĩ Alexander Fleming mất năm 1955 tại London ở tuổi 74 và thủ tướng Winston Churchill mất năm 1965 ở tuổi 91 tại London. Cả hai ông đều yên nghỉ trong cùng một nghĩa trang.
Cuộc sống cũng giống như một vòng tuần hoàn nhân quả, khi thiện lương được trao đi, nó cũng biết tìm đường quay trở về. Bởi vậy, hãy cứ mở rộng tấc lòng, hãy cứ sống thật trọn vẹn trái tim. Bởi lương thiện chính là thứ tình cảm mềm mỏng nhất, nhưng cũng là thứ tình cảm có sức mạnh vững bền nhất. Không kể gian nan thế nào, chúng ta hãy giữ vững thiện lương; không kể cô độc thế nào, chúng ta hãy kiên trì sự cao thượng trong nhân cách của mình.
Bởi vì có một ngày ta sẽ hiểu được rằng, lương thiện khó hơn cả thông minh. Bởi vì thông minh chỉ là một loại thiên phú bẩm sinh, còn thiện lương lại là một sự lựa chọn của tâm hồn.