Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2021

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2021

Em chụp anh hết mình, anh chụp em hết hồn

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 06, 2021 with No comments

 

Em và cảnh vật ai đẹp hơn? Vâng, cảnh vật!


Anh bảo em chụp cho một tấm thật điển trai vào, còn anh chụp em có khác nào người dưng lướt qua cuộc đời nhau không?


Bên trái: Ánh trăng càng làm bức ảnh nghệ thuật hơn và bên phải: thôi... toang!


"Woah!!!" và "Woah???"


Hoàng hôn thật rực rỡ, em bảo anh đứng vào để em chụp một bức ảnh nghệ thuật và tới lượt em...


Anh xem thử mình có đáng được tha thứ không?


Em chụp anh còn ngon hơn cả món ăn trên bàn. Còn tôi đang làm gì trong bức ảnh vậy hả?


Anh xem anh sang chảnh biết bao nhiêu trên chiếc ghế. Còn em, có khác gì dở hơi không?


Em chụp anh, canh góc chuẩn chân dung, lấy nét chủ thể và xóa phông cảnh vật. Còn anh thì chỉ xem em là... phông nền.

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

Những khả năng ‘siêu phàm’ của con người mà khoa học phải ‘bó tay’, trong đó có ‘người không ngủ’ của Việt Nam

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 05, 2021 with No comments

 



Công nghệ - Khoa học ngày nay đã có những bước tiến vượt bậc đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, đôi lúc các nhà khoa học tài ba lại chẳng thể nào lý giải được những khả năng đặc biệt và siêu thực ở chính bản thân con người. Những trường hợp có khả năng “dị biệt” so với người khác dưới đây có thể sẽ khiến bạn phải “ồ lên thích thú” và cũng mong muốn có được “công năng” như vậy.

Trên thực tế, con người không chỉ dựa vào khoa học để khám phá sự sống ở các hành tinh xa xôi - nơi cách chúng ta hàng ngàn năm ánh sáng, mà còn cần khám phá rất nhiều điều kỳ bí khác - trong chính những khả năng đặc biệt của con người.

1. Khả năng tiên tri


Nổi tiếng nhất ở khả năng này phải kể đến nhà tiên tri lừng danh Nostradamus và Vanga. Nostradamus là một trong những nhà tiên tri nổi tiếng nhất trong lịch sử nhân loại. Ông sinh ngày 14/12/1503 tại Saint-Rémy-de-Provence, miền nam nước Pháp.

Nostradamus là một bác sĩ, dược sĩ, nhà nghiên cứu chủ nghĩa thần bí Do Thái giáo và là một nhà tiên tri. Cuốn sách Les propheties -“Những lời sấm” của ông đã dự báo trước hầu hết các sự kiện lớn xảy ra từ thế kỷ 16 trở về sau, như cuộc Cách mạng Pháp, Chiến tranh thế giới lần thứ nhất, cái chết của công nước Diana, hay sự kiện tàu Apollo đáp xuống Mặt Trăng.

Cho đến ngày nay phần lớn các lời sấm của ông đều đã ứng nghiệm. Thậm chí, Nostradamus còn đã tiên đoán được cái chết của mình, rằng ông sẽ không thể sống qua ngày 1/7/1566,

“Tôi sẽ chết trước khi bình minh đến”, ông tiên tri. Và sáng hôm sau ngày 2/7/1566, người nhà phát hiện ông nằm chết trên sàn nhà.

Nhà tiên tri mù Baba Vanga tên đầy đủ là Vangelia Pandeva Dimitrova, sinh ngày 31/1/1911 tại Strumica nhưng sống ở nhiều quốc gia khác nhau.

Bà là bị mù khi mới 12 tuổi, Vanga còn được mệnh danh là “Nostradamus của xứ Balkans” - vừa có khả năng tiên tri vừa có khả năng chữa bệnh bằng thảo mộc.

Bà đã đưa ra rất nhiều lời tiên đoán như: Sự sụp đổ của liên bang Xô viết, thảm họa nhà máy điện nguyên tử Chernobyl, cái chết của Stalin, thảm họa 11/9 của Mỹ.

Năm 1980, Vanga làm cả thế giới kinh hoàng khi dự đoán rằng vào thời điểm giao thoa giữa hai thế kỷ tức năm 1999 hoặc 2000, Kursk sẽ bị nước bao phủ và cả thế giới sẽ phải bàng hoàng. Thật vậy, Kursk là một tàu ngầm nguyên tử K -141 của Nga, nó bị chìm ở biển Barent ngày 12/8/2000.

Cũng như Nostradamus, Baba Vanga cũng tiên đoán chính xác ngày mình sẽ chết. Bà mất ngày 11/6/1996, đám tang của bà được nhiều người đến tham dự và là sự kiện gây náo loạn cả một vùng khi đó.

Các nhà khoa học hiện nay đã có nhiều cuộc thử nghiệm về khả năng tiên tri của con người và xác thực nó hoàn toàn có thật, nhưng nó từ đâu và vì sao con người có khả năng này thì cho đến nay...khoa học vẫn chưa tìm ra lời giải.

2. Trở thành thiên tài chỉ sau… một cú bóng va vào đầu


Đó là anh Orlando Serrell, sinh năm 1968 tại bang Virginia, Mỹ - một thiên tài bất đắc dĩ. Năm 10 tuổi anh bị một quả bóng chày đánh trúng vào mạn trái đầu. Không lâu sau, anh bất ngờ phát hiện mình có thể nhớ được vô số bảng số xe và tính toán được những phép tính thời gian phức tạp, chẳng hạn như một ngày nào đó từ hàng chục năm trước là ngày thứ mấy trong tuần.

Serrell còn có thể nhớ chính xác từng chi tiết xảy ra trong ngày, tương tự những người mắc chứng trí nhớ siêu phàm hyperthymesia.

3. Người “nhìn” bằng tai



Ben Underwood sinh ngày 26/1/1992, tại thành phố Riverside, bang California, Mỹ. Năm hai tuổi, cậu bé được chẩn đoán ung thư võng mạc và phải phẫu thuật bỏ đôi mắt một năm sau, và trở thành “người mù” kể từ đó.

Ben Underwood là người duy nhất trên thế giới có thể điều hướng bằng khả năng định vị tiếng vang, tương tự như phương pháp sử dụng sóng siêu âm để giao tiếp của cá heo. Đối với những người xung quanh, Ben dường như không phải là một người mù.

Nhờ "đôi mắt" đặc biệt này, Ben thậm chí còn chơi ván trượt hay đá bóng với bạn bè hàng ngày, thậm chí cưỡi ngựa hay nhảy múa trong các hoạt động của trường.

Dan Kish, một nhà tâm lý đồng thời là giáo viên của người khiếm thị, từng nhận định đây là trường hợp rất hiếm, vượt quá giới hạn nhận thức của con người. Tuy nhiên, cậu bé từng khẳng định "cháu không mù, cháu chỉ không nhìn thấy thôi". Ben đã qua đời tháng 1/2009 ở tuổi 17.

4. Nhạc sĩ ‘thấy’ âm nhạc



Cô Elisabeth Sulser là một nhạc sỹ người Thuỵ Sĩ, cô có khả năng “nhìn thấy âm nhạc” thay vì nghe thấy chúng. Thị giác, vị giác và thính giác pha trộn với nhau giúp cô nhìn thấy sóng âm thanh đầy màu sắc và cảm nhận rõ hương vị âm nhạc. Ban đầu, cô cho rằng đây là một hiện tượng bình thường. Song, Sulser nhanh chóng nhận ra không ai có khả năng tương tự như cô.

Các nhà khoa học tin rằng cô mắc hội chứng Cảm giác kèm (synesthesia), một hiện tượng cảm giác liên quan đến việc thần kinh tự kích hoạt một cảm giác hay nhận thức khác.

5. Người đàn ông không ngủ trong 45 năm sau cơn sốt


Năm 1973, ông Thái Ngọc (sinh năm 1940), một nông dân ở Việt Nam, trải qua một cơn sốt. Sau khi khỏi bệnh, ông mắc chứng mất ngủ. Ông cho rằng nó chỉ kéo dài trong một tuần nên không suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, 45 năm sau cơn sốt, ông vẫn không ngủ được. Nhiều người nghĩ rằng ông Thái Ngọc sẽ chết sau hơn 15.000 ngày mất ngủ. Nhưng các bác sĩ kiểm tra sức khỏe kết luận ông chỉ gặp vấn đề nhỏ về gan. Ngoài ra, tính ông cũng hơi gắt gỏng, còn lại thì sức khoẻ của ông vẫn trong trạng thái bình thường.

Ông Ngọc đã cố gắng để có thể ngủ, thậm chí uống rượu liên tục, nhưng không thành công, ông vẫn không thể ngủ được. Ông đi vào lịch sử ngành y khoa như một bí ẩn mà đến nay chưa ai giải mã được

6. Người đàn ông có dạ dày bằng thép


Tên thật của ông là Michel Lotito, ông sinh ngày 15 tháng 6 năm 1950 tại Pháp. Ông có biệt danh là Monsieur Mangetout - “Ngài ăn tuốt” bởi khả năng ăn bất cứ đồ vật gì từ năm 9 tuổi.

Ông được ghi danh vào Sách Kỷ lục Guinness vì sự kiện ông ăn nguyên một chiếc máy bay Cessna 150, với chiếc máy bay này khiến ông phải mất 2 năm để ăn hết, kéo dài từ năm 1978 đến năm 1980.

Những người dân trên thế giới gọi ông là dị nhân có chiếc miệng sắt. Michel mất ngày 25/6/2007 vì căn bệnh không liên quan đến ăn uống. Michel Lotito không phải là người ngoài hành tinh, ông cũng giống như bao người đàn ông khác. Michel Lotito bắt đầu ăn những vật chất không bình thường khi còn là một thiếu niên và thực hiện công khai từ năm 1966.

Theo lời giả định của giới chuyên khoa thì sở dĩ Michel Lotito có thể ăn và tiêu hóa tất cả mọi thứ từ thủy tinh, kim loại thậm chí cả những hóa chất độc hại, là bởi Lotito có niêm mạc dạ dày “dày gấp hai lần” người bình thường. Tuy nhiên, cho đến nay lời giải thích này vẫn chỉ là… “giả định”

7. Người ‘bốc hỏa’


Wim Hof sinh ngày 20 tháng 4 năm 1959 là một người Hà Lan, thường được mệnh danh là "The Iceman" bởi khả năng chịu lạnh của mình. Ông nắm giữ 20 kỷ lục thế giới về “chịu được lạnh” ở những hoàn cảnh khác nhau.

“Người băng” này có thể đi dạo trên Bắc Cực với nhiệt độ lạnh giá là âm 20 độ C, lặn sâu dưới băng hơn 80m với một bộ đồ bơi bình thường, và leo lên đỉnh Everest mà chỉ mặc một chiếc quần soóc. Ông cũng đã ngâm mình trong bể chứa đá cao 1,5m - trong khoảng thời gian là 1 giờ 12 phút.

Theo tiến sĩ Ken Kamler - người giám sát cuộc thi, thì cơ thể Hof phi thường đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngồi trong bồn nước đá suốt 1 giờ 12 phút mà vẫn vô sự. Một nghiên cứu khác của các chuyên gia ở Đại học Nijmegen (UON), Hà Lan phát hiện thấy, cơ thể Hof sở hữu cơ chế tự điều tiết nhiệt độ rất tuyệt vời.

8. Cô gái nhìn bằng tia X-quang


Ngay từ khi 10 tuổi cô Natalya Nikolayevna Demkina - người Nga đã có khả năng nhìn xuyên tường như thể mắt cô có thể phát ra tia X. Cô đã dùng khả năng của mình để giúp các bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân thay cho máy chụp X - quang.

Không có nhà khoa học nào có thể giải thích được hiện tượng này. Theo ghi nhận thì “cô gái X-quang”, biệt danh mà tờ báo Pravda của Nga đặt cho cô, có thể nhìn thấy các nội tạng và các mô trong cơ thể người và từ đó có thể chẩn đoán được những loại bệnh tật mà họ đang mắc phải.

Khả năng kì lạ này xuất hiện khi Natalya lên 10 tuổi, sau một ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. Natalya (còn gọi là Natasha) đã và đang chẩn đoán bệnh chuẩn xác tại Nga. Cô cho biết “trong một tích tắc, tôi có thể nhìn thấy một bức ảnh đầy màu sắc về bên trong cơ thể của người đó và sau đó tôi bắt đầu phân tích nó”.

9. Nữ phù thuỷ


Từ trước đến nay, người ta thường biết đến thôi miên như một thuật làm thay đổi hoặc kiểm soát trạng thái tinh thần của một người, và khiến người đó làm theo các chỉ thị của người thôi miên.

Nhưng có một kiểu thôi miên khác - với đối tượng để thôi miên không phải là con người, mà là các đồ vật - được gọi là viễn di sinh học - là khả năng dùng tâm trí tác động lên thế giới vật chất mà không dùng đến các tương tác vật lý.

Bà Nina Kulagina sinh năm 1926 mất năm 1990 tại Leningrad (nay là Saint Petersburg) dưới cái tên Ninel Sergeyevna Kulagina, là một người Nga, bà có khả năng nhìn xuyên thấu, điều khiển mọi vật, chữa lành vết thương...

Khả năng này của bà có được từ khi may mắn sống sót sau một trận đau nặng do hỏa lực gây nên. Các nhà khoa học cho rằng tất cả mọi vật đều có 1 lớp bức xạ dưới dạng sóng. Con người có khả năng cảm nhận nó, sử dụng nó. Và bà là người làm được điều đó

10. Người nam châm


Ông Liew Thow Lin ở Malaysia được biết đến như "Người nam châm", vì ông có khả năng dính các kim loại lên cơ thể mình. Khả năng này của ông cũng được phát hiện trên người của ba đứa cháu ông.

Công dân Malaysia ngoài 70 tuổi này có khả năng phi thường, cơ thể ông có thể hút rất nhiều vật kim loại với tổng trọng lượng 36 kg và khối lượng tối đa của mỗi vật tới 2 kg. Nhờ khả năng kỳ lạ này, ông Liew từng kéo ô tô bằng một miếng kim loại trên cơ thể.

Ngày 1/11/2008, Người nam châm khiến mọi người kinh ngạc khi đặt một miếng thép dưới nách rồi buộc một đầu dây vào miếng thép và buộc đầu kia vào chiếc xe buýt. Sau đó ông kéo xe bus trên đoạn đường 3,4 m trong khoảng thời gian chưa đầy một phút.

Sau nhiều nghiên cứu, họ đi đến kết luận: “Da ông Liew có một lực hút đặc biệt. Năng lực đó là có thật chứ hoàn toàn không phải là ảo giác. Đây là lý do vì sao con cháu ông cũng trở thành ‘nam châm sống’ giống ông cụ”

Trên thế giới có rất nhiều người với khả năng siêu đẳng lạ lùng, chúng ta vừa điểm qua 10 trường hợp có khả năng kỳ lạ nhất. Có thể còn nhiều người có khả năng siêu nhiên khác đang ở đâu đó ngoài kia mà chưa được biết đến.

Đôi khi những khả năng này cũng khiến chính những nhà khoa học phải “bó tay” vì không thể tìm ra được lời giải đáp chính xác nhất.
Đông Mai/ Báo NTD

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2021

Cô gáι điên – Xúc động một câu chuγện nhân văn về người mẹ có tấm lòng nhân hậu

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 04, 2021 with No comments



Mấγ hôm naγ cả khu chợ nhỏ vùng Bến lức cứ ồn ào cả lên , khi có sự xuất hiện của một cô gáι điên , áng chừng 24 , 25 tuổi . Quần áo của cô rách tả tơi , tóc tai bù xù , mặt mũi nhem nhuốc . Nhưng cái dáng người : sao có cái gì đó rất khác .. .nó hoàn hảo lắm , dễ nhìn lắm và có gì đó cao sang lắm !


Người ta xì xầm : nó bị thất tình , nó bị thằng đàn ông chơi xong rồi bỏ , nó bị ᵭάпҺ ghen vì cướρ chồng người nên bị sang chấn tâm lý …


Ôi thôi , miệng lưỡi thế gian mà ! Nhất là mấγ bà mấγ cô …lại càng thâm ᵭộc hơn vì họ là người tỉnh mà thua một con điên . Riêng cάпh đàn ông và mấγ thằng con trai thì nhìn cô gáι … mà nuốt nước bọt !


Trời đổ cơn mưa , mọi người chạγ tìm chỗ trú . Còn cô gáι thì thích thú , múa rồi xoaγ người cười như. ..điên ! Những giọt mưa đã làm trôi đi những cáu bẩn đã lâu không được lau chùi . Ôi ! Một cô gáι thật sự xinh đẹρ , làn da trắng trẻo không tỳ vết , mái tóc đen huγền buông xõa …


Cô gáι ấγ từ đâu đến ?

Cô gáι xinh đẹρ như vậγ vì sao mắc chứng Ьệпh khổ như thế nhỉ ?

Vì sao … và vì sao ?


Bà Năm bán trầu cau đưa taγ quẹt ngang mặt , bà nhớ đến đứa con gáι của bà . Nếu nó còn trên đời cũng trạc tuổi cô gáι nàγ . Con bé Ngọc , con gáι bà 18 tuổi bị mắc chứng động kinh và tâm hồn như đứa trẻ 5 tuổi . Chồng bà mất khi bà vừa sinh nó ra . Bà đi bán hàng ở chợ để con trong nhà , trời sấm sét nó sợ quá chạγ ra khỏi nhà rồi té xuống mương nước . Không maγ cơn động kinh ρhát , con gáι bà quα ᵭờι . Bà buồn cả mấγ năm naγ . Bà thấγ trong cô gáι nàγ có gì đó thân tҺươпg lắm . Bà quγết định , đưa cô gáι điên về nhà chăm sóc . Cái Tâm lành của bà đã mách bảo cho bà , hãγ làm điều gì để con gáι bà được đầu thai kiếρ sau là người bình thường như những người khác . Bà sẽ bảo vệ cho cô gáι và cô sẽ là con bé Ngọc tҺươпg γêu của bà , cho đến khi bà không còn trên cõi đời nàγ nữa . Nếu gia đình cô gáι có đến tìm thì bà sẽ giao lại .


Điều nàγ cũng dễ dàng với một người mẹ như bà vì đã từng chăm sóc con trước đâγ . Bà không ngờ trong cái điên điên nó vẫn còn có ý thức của con người bình thường . Bà mua cho nó mấγ bộ đồ bông đẹρ và …nó đẹρ như một cô Tiên . Bà gọi nó cái tên : Ngọc , đó là tên của con gáι bà . Khi về nhà với bà , nó không bao giờ ρhá . Chỉ thỉnh thoảng cười re lên và nhìn xa xăm như vô hồn , nó vẫn haγ dụi đầu vào ngực bà và nói với bà chỉ hai tiếng nho nhỏ :” Mẹ ơi !” . Bà ôm nó vào lòng vỗ về : ” Mẹ tҺươпg , mẹ tҺươпg !” Hai dòng nước mắt bà tuôn rơi , nó lấγ vạt áo lau mắt cho bà , lòng bà như tan chảγ …Vẫn không có tin tức gì của gia đình cô gáι ấγ . Và ρhải chăng , đó là ý Trời !


Điều mà bà lo lắng nhất là có người làm Һạι nó , bởi bà biết cάпh đàn ông đang rắρ tâm tìm cơ hội …Nên bà không dám đi đâu xa nó . Thế mà …ông trời đã không tҺươпg cho số ρhận của mẹ con bà . Tối đó , bà sang làng bên ρhúng viếng đám ma một người quen , không tiện đem nó đi cùng . Nó tỉnh giấc và đi tìm bà , nó khóc , nó chạγ , nó hét , nó xé quần áo vì nó nghĩ đơn giản là bà (mẹ nó ) đã bỏ nó mà đi . Nó sợ và ngồi xuống bên méρ đường , bỗng một người đàn ông hôi hám đè nó xuống , nó vật vã cào cấu nhưng không thoát ra được . Người đàn ông đã làm cái điều nó đau đớn nhất trên đời . Khi người đàn ông ρhát hiện nó không ρhải là người bình thường thì đã bỏ chạγ , để lại nó nằm đó một mình .


Bà Năm về và không thấγ con , bà hốt hoảng chạγ đi tìm và …bà ôm lấγ Ngọc , cái điều bà sợ đã đến với mẹ con bà rồi .
Sau cái đêm định mệnh đó , nó lúc nào cũng giật mình la hét , hễ thấγ đàn ông là nó co rúm người lại , lấγ taγ che chắn cái chỗ đau đớn đó . Rồi …nó thích ăn chua !!!


Bà gửi nhà cho người quen trông dùm , bà quγết định đưa Ngọc đi về quê ngoại của bà . Một vùng quê nghèo ở Châu Đức Bà rịa . Bà đang có người em gáι ở đó . Bà sẽ xin ở lại lo cho Ngọc, con gáι bà sinh nở . Dẫu gì cũng là мάu mů của nó . Biết đâu chừng , đó sẽ là người chăm sóc cho Ngọc khi bà lìa đời !


Ngọc đã sinh được một bé trai kháu lắm . Nó biết , nó ôm lấγ thằng bé như sợ ai đó Ьắt mất . Chỉ có Mẹ và nó được ẵm thằng bé , ai đến gần là nó quaγ lưng che chắn cho con . Bà tҺươпg hai mẹ con vô cùng . Nó không có sữa , bà mua sữa ρha cho thằng bé bú , nấu cơm lấγ nước cơm cho thằng bé uống . Bà đặt tên thằng bé là An . Bà gửi gắm tất vào cái tên ấγ . Bà nói cho con gáι tên con của nó . Mắt nó sáng lên và cười , nụ cười thật hiền lành . Miệng nó lúc nào cũng : “An , An ! ”


Khi thắng bé An được gần 3 tuổi , bỗng dưng Ngọc đau bụng dữ dội và lên Ьệпh viện không kịρ . Ngọc mất , mà hai taγ vẫn ôm lấγ bà và con trai . Nó nhìn bà như muốn nói với bà điều gì đó …hai dòng nước mắt chảγ dài xuống gối . Bà đưa taγ vuốt mắt và nói : ” Con cứ γên tâm mẹ sẽ lo cho thằng An , con ạ ! ” . Hai taγ của Ngọc buông xuống và Ngọc đã ra đi , đứa con gáι thứ hai đáng tҺươпg của bà lại bỏ bà mà đi . Bà ôm lấγ thằng An , cháu bà đã biết gì đâu ?


Bà đưa thằng An trở lại nơi xóm chợ ngàγ trước , về ngôi nhà mà bà và con gáι của bà đã sống . Bà lại bán trầu cau và bán những thứ bà trồng trong vườn nhà để lo cho thằng An , cháu ngoại của bà . Bà nghe người cháu của chồng kể lại là có người đàn ông lạ đến tìm bà . Nhưng cháu bà sợ người đó muốn đến Ьắt cô gáι điên đi nên không bàγ chỗ ở của bà , người đó đến mấγ lần thì viết mấγ dòng để lại , ghi địa chỉ của ông ta nếu bà có quaγ về thì cho người đến báo cho ông ấγ biết . Bà cất vào tủ và cũng không quan tâm nữa vì Ngọc đã mồ γên mả đẹρ rồi , còn gì nữa đâu . Còn thằng An là cháu bà , không ai có quγền đưa nó đi cả .


Thằng An đi học và năm nào cũng là học sinh giỏi . Bà mừng lắm , bà nhìn di ảnh của hai đứa con đều tên Ngọc nhưng xấu số của bà và bà nói những lời gì không ai biết , chỉ một mình bà biết mà thôi !


Thời gian cứ thế trôi nhanh . Thằng An nhỏ bé giờ đã là một cậu thanh niên đẹρ trai , khuôn mặt thật đẹρ , con trai gì mà da trắng mịn như mẹ Ngọc . Nó đã là sinh viên năm cuối của trường Đại học Kinh tế . Hôm naγ là đám giỗ mẹ thằng An , nó về mấγ ngàγ naγ thăm ngoại và cùng ngoại lo làm đám cúng mẹ . An lựa lời hỏi bà ngoại : ” Ba con là ai hả ngoại ?” . Bà nhớ lại tờ giấγ ghi địa chỉ năm nào của người đàn ông lạ kia . Hai bà cháu đến tìm thì người ấγ đã mất ba năm naγ . Theo vợ con ông ấγ thì ông đã rất ăn năn và rất hối hận vì saγ ɾượu đã Һιếρ cô gáι điên hơn hai mươi năm qua . Không ngàγ nào ông ấγ được γên cả , đi tìm kiếm không được . Trước khi ông ấγ mất ông ấγ có để lại một bức thư γêu cầu vợ con ông có trách nhiệm với người đó ( nếu gia đình cô gáι đến tìm ) . Ông ấγ là chủ một xưởng gỗ lớn ở Đồng xoài Bình Phước . Bà không cần gì cả chỉ để cháu bà biết đó là ai thôi !


Thằng An nói với ngoại nó : ” Con sẽ làm như lời ngoại đã dạγ con . Cho dù ông ấγ đã sai với mẹ , nhưng con cũng muốn thắρ cho ông ấγ một nén nhang , vì ông ấγ đã đưa con đến với cuộc đời nàγ . Phải không ngoại ? ” .


Nó bước vào nhà xin ρhéρ bà vợ và mấγ người con của người đàn ông rồi qùγ xuống vái ba lạγ . Cả gia đình thảng thốt vì khuôn mặt ông ấγ đang hiển hiện nơi An !!!


Cả nhà xin lỗi bà ngoại và An , họ cứ ngő bà là mẹ đẻ của cô gáι xấu số đó .


Bà kể hết , kể rõ ràng từng chi tiết và nói nhiều về An , đứa cháu đáng tҺươпg của bà .


Hai bà cháu ra về , lòng cũng thanh thản . An cũng biết rõ thân thế của mình và biết thêm , An có thêm hai chị gáι , một anh trai và bà mẹ của mấγ anh chị em có khuôn mặt rất ρhúc hậu . ( Ngoại nói với An như thế ) .


Ba ngàγ sau , một chiếc xe bảγ chỗ ghé tới . Thằng An đã lên trường từ sớm nên họ không gặρ . Nhưng người của gia đình ba thằng An tới chỉ xin ρhéρ gặρ bà và trình bàγ nguγện vọng cuối cùng của ông ấγ mà thôi . Họ sẽ lo cho Bà đến cuối đời và sẽ tạo điều kiện tốt nhất khi An ra trường . Xin sửa sang lại ngôi nhà và xin Bà cho thằng An được mang họ Cha và mọi quγền lợi của An được công nhận trong gia đình họ Vũ , họ nội nhà An !!!

Tác giả : HuỳnhMinh Hằng 

Hình ảnh minh họa và sưu tầm

Đụng hàng rồi

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 04, 2021 with No comments

 Trang điểm thật đẹp, xúng xính áo quần, rủng rỉnh đi ăn tiệc , em đẹp nhất đêm nay. Ai ngờ ... em bị đụng hàng rồi

🤣🤣🤣🤣





Thứ Năm, 1 tháng 7, 2021

ĐI QUA MÙA GIÓ THỔI

Posted by Thiên Thanh on tháng 7 01, 2021 with No comments

 



Chị bấu chặt vào cánh cửa, nhìn anh. Đôi mắt ngỡ ngàng pha lẫn hạnh phúc – thứ hạnh phúc chỉ có ở những người đã từng chờ đợi nhau hơn hai mươi năm ròng mới hiểu...

*****
Hai mươi hai năm trước, chị còn là cô thiếu nữ sinh ra ở một miền quê nhiều nắng gió và nghèo. 18 tuổi, theo nguyện vọng của mẹ, chị ngậm ngùi gác lại giấc mơ kiến trúc, thi vào sư phạm. Thế nhưng chị vẫn thường trốn sang trường kiến trúc chơi, cũng dựng giá đỡ, cũng vẽ vời như thật. Rồi chị gặp anh, chàng sinh viên kiến trúc có mái tóc bồng bềnh nhưng trong đôi mắt kiên nghị lại chẳng chút bóng dáng lãng tử nào. Trong buổi giao lưu sinh viên đầu khóa, ngẫu nhiên, hai ánh mắt chạm nhau giữa đám đông, trong tiếng rock chát chúa. Rồi yêu. Anh chỉ hơn chị hai tuổi nhưng đĩnh đạc. Bên anh, chị có cảm giác được chở che. Chị như chiếc bóng lẻ giữa đời. Anh đến là cơn gió mát thổi sâu vào tâm hồn chị.

Nghỉ hè năm 3 chị đưa anh về quê "ra mắt". Anh phải nói dữ lắm chị mới đồng ý cho anh về nhà. Chị sợ bao nhiêu thứ ngăn cách giữa chị và anh. Anh phẩy tay, kéo chị chạy băng băng qua con đường xẻ giữa cánh đồng mênh mông. Anh cười như đứa trẻ, xắn quần quá gối, lội ruộng hái mấy nhánh lúa thơm lừng mùi sữa dúi vào tay chị. Mẹ chị cứ lo, anh công tử nhà giàu nên không hợp sống ở quê, đã vậy còn là quê nghèo. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ phăm phăm bắt chước mẹ chị đi đặt đơm, mò cua, bắt ốc đầy thích thú. ngày về là bấy nhiêu ngày anh đi chân đất dọc đường quê, tự tay lợp từng miếng liếp, đóng từng cái chân bàn riệu rã. Mẹ chị cứ nhìn anh cười miết miết. Cuối cùng thì ngôi nhà này cũng đã ấm lên bằng hơi thở của đàn ông.

*****
Chờ chị tốt nghiệp rồi anh mới dẫn chị về ra mắt mẹ anh. Chị run lẩy bẩy như đứa trẻ lần đầu đến trường. Nếu không có anh siết chặt tay, có lẽ chị đã không can đảm đặt chân vào ngôi nhà có cánh cổng sắt lạnh băng và ảo não. Thế nhưng dù có anh, chị cũng không thể nào được đường hoàng bước qua cánh cổng ấy lần nữa. Mẹ anh không thể dứt bỏ mối hận ám ảnh với nghề giáo. Ngày xưa ba bỏ mẹ con anh (lúc ấy anh mới 2 tuổi đầu) để xây dựng gia đình với cô giáo trong làng. Mẹ nhìn chị rất lâu bằng quãng ký ức mù mịt đó và lắc đầu: "Không".

Cánh cổng sắt nặng nề khép lại sau lưng như đóng sẵn nắm mồ chôn chặt tuổi xuân của chị. Anh đứng đó, đau đớn nhìn chị lao đi trong màn mưa. Anh không thể đặt mẹ và chị lên bàn cân để đong đếm. Anh không chọn lựa được dù anh biết rằng anh có một đứa con sắp chào đời, và điều đó sẽ ám ảnh anh suốt đời. Anh nhắm mắt. Giọt nước cuộc đời xám ngoét chảy ngược vào lòng. Vậy là anh đánh mất chị.

*****
Về sau, ngay cả khi cố nhớ, chị cũng không biết sao chị và mẹ có thể đi qua những ngày tháng ao tù đó. Mỗi khi đứa trẻ quẫy đạp trong bụng chị lại cắn răng quên đi, không dám nâng niu niềm hạnh phúc được làm mẹ. Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ thôi là cả một vùng ký ức dữ dội ào về. Sẽ nhớ đến anh, đến mẹ anh, đến nỗi thèm khá được xóa sạch, được quên hết đi, nhẹ bẫng, như cái chết chẳng hạn. Nhưng chết thì dễ, sống mới khó. Thế nên, chị-phải-sống.

Chị ngày càng lầm lũi thêm mỗi khi thấy anh thường lặng lẽ tìm đến căn nhà cô độc của mình, nhìn chị bình yên bên tã, áo, tất, khăn rồi đi. Đôi khi, có những người dù yêu thương nhau rất nhiều nhưng họ có một số phận cách xa nhau. Chị tin giữa chị và anh tồn tại số phận khó chấp nhận đó. Nhưng chỉ cần còn được bình lặng nhìn thấy nhau, chị sẽ còn sống được với điều đó, đến khi chị sinh con, rồi con chị lớn. Rồi sẽ phải có một lúc nào đó chị sẽ tìm được một số phận ở gần anh.

Chị chỉ giữ được niềm tin đó đến khi đứa con chào đời. Mẹ anh đến hàng ngày trong thời gian chị ở cữ, răn đe, van xin, tìm mọi cách để tách cậu con trai kháu khỉnh, giống anh như tạc ra khỏi chị, như đã từng dùng uy quyền và nỗi khổ đau của bà để chia cắt chị và anh. Chị không hiểu được những người đàn bà đã từng bị phản bội. Ở họ, ở mẹ anh, có một sức mạnh huyền bí nào đó khiến họ một mực phải giữ chặt lấy điều họ đang có.

– Xin con! Hãy để cả nó và con nó được yên! Con có quyền sống một cuộc đời tự do theo ý con!

Chị rời khỏi ngôi nhà, rời khỏi anh, rời khỏi nỗi tuyệt vọng ám ảnh người mẹ của anh. Mẹ tuồn tay vào trong tóc chị bảo rằng mọi thứ sẽ qua đi. Còn với chị, qua đi không biết có đồng nghĩa với chết hay không?

*****
Mẹ chị kết thúc những tháng ngày yên bình trong lòng đất cao nguyên. Chị còn lại một mình trong căn nhà lát gạch hoa màu xanh lá khang trang. Thấy chị đơn chiếc, vài người đàn ông quá lứa lui tới nhà chị, gửi gắm những ý định chân tình và giản dị. Với ai chị cũng chỉ nghe nói suốt, cười suốt và rồi từ chối suốt. Chị không biết mình còn mong đời điều gì. Chỉ đơn giản là chị muốn mình giữ được mãi sự thăng bằng giúp chị sống sót từ ngày anh rời bỏ chị, từ ngày con trai bị đưa đi xa chị. Không cần thay đổi điều gì nữa cả.

*****
Chiều nay trường chị đón một đoàn giáo sinh về thực tập. Trong cơn mưa nặng gió đầu mùa, chị đứng im, tím tái nhìn cậu bé trưởng đoàn đang háo hức với thầy hiệu trưởng.

– Dạ, sau khi sắp xếp chỗ ăn ở, nhất định thầy phải dẫn con đến gặp cô Duyên nha thầy, nha thầy!

Chị quay đi, chạy biến vào màn mưa gió phũ phàng. Chị không dám đứng lại, không dám bước tới để đối diện với thằng bé, bản sao của anh hai mươi năm về trước. Biết đâu cái nhìn của chị đã sáng suốt? Biết đâu mọi chuyện giờ đã khác? Và còn muôn vàn cái biết đâu nữa chị giăng đầy ra trên những lối cây rừng tối mù. Suy cho cùng, quá khứ vẫn là gánh nặng khó trút bỏ, khó lường định nhất.

Chị báo ốm, xin nghỉ suốt một tuần để tránh mặt thằng bé. Nó tìm đến nhà. Chị đóng cửa tắt đèn như đi vắng. Sáng tinh mơ, chị len ra rẫy tưới cà, vấp chân cậu giáo sinh nằm co ro ngay thềm nhà, khắp người phủ đầy vải bạt, bao đựng cà . Nó gãi đầu, trở người sang bên kia, nói mớ.

– Mẹ. Mẹ đừng bỏ con. Đừng bỏ con...

Chị gục xuống ôm thằng bé. Nó bừng tỉnh, líu ríu quíu chặt lấy chị, giọng ngái ngủ lào khào, cuống quýt.
– Con... là con đây...

*****
Gió thổi tung những cánh hoa rừng vừa chớm nụ. Gió như cánh tay trần buốt lạnh mơn man trên những ngọn đồi xanh cỏ. Triền núi còn mờ trong sương, tiếng gà rừng thi thoảng gáy xua tan sự tĩnh mịch. Chị lần ra cửa, đứng đó nhìn miết vào dáng người gầy dong dỏng đi lên từ dưới chân dốc.

Là anh – anh của ngày xưa với đôi mắt vời vợi xa xôi nhưng lại gần quá đỗi. Anh bằng thịt bằng xương đang đứng đó, trong cái lạnh đầu thu, trong những cơn gió thổi qua sự xót xa, đưa bàn tay cố đỡ lấy chị. Phải chăng chỉ là một cơn mơ? Cơn mơ của một người đã chờ đợi hơn 22 năm qua. Nếu chỉ là một giấc mơ thì mãi mãi, chị ước mình sẽ không bao giờ tỉnh.

Đêm ấy, trong gian nhà lửa ấm, có bóng ba người lặng lẽ ôm nhau thổn thức.

Anh đưa chị xuống núi. Bước chân chị bên anh líu ríu như trẻ con vừa tập đi. Cũng phải thôi, con đường hạnh phúc này vắng mặt chị lâu quá rồi. Ngôi nhà có cánh cổng sắt nặng nề của anh cũng đã vắng bóng mẹ anh lâu lắm rồi. Thắp nén nhang cho người quá cố, chị khẽ nép vào lòng anh, thì thầm:

– Mẹ có thể chúc phúc cho bọn con không mẹ?

Không có tiếng trả lời. Nhưng hôm đó thành phố đột nhiên nhiều gió đến nỗi chẳng ai nghe rõ những gì họ nói với nhau. Chỉ có giọt nước mắt nhẹ hẫng, tan vào gió, bay đi...
Diệu Hạnh
Nguồn : truyện ngắn web