Thứ Ba, 6 tháng 4, 2021

Về nhà thôi con

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 06, 2021 with No comments

 


Tại phòng khám bệnh viện Nhi Đồng, có 3 người phụ nữ, mỗi cô dẩn một đứa con đến bác sĩ để khám bệnh cùng một lúc.

Bác sĩ hỏi cô thứ 1:

– Con bà tên gì.?

– Dạ nó tên Cam

– Tại sao bà đặc nó tên Cam vậy ?

– Tại lúc tôi có bầu tôi thích ăn cam lắm, nên đặc nó tên Cam.

Bác sĩ hỏi cô thứ 2:

– Con bà tên gì ?

– Dạ nó tên Ổi.

– Tại sao bà đặc nó tên ổi vậy ?

– Tại lúc tôi có bầu tôi thích ăn ổi lắm, nên đặc nó tên ổi.

Bác sĩ quay qua hỏi cô thứ 3: con bà tên gì…

Thì cô thứ 3 không trả lời bác sĩ mà quay lại nói với con mình:

– Cu ơi Cu, thôi mình về nhà thôi Cu ơi…Mai đi khám bệnh viện khác !

Bác sĩ:!!!!

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2021

Vì sao buồn

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 04, 2021 with No comments

 


_ Hihi hôm trước thấy anh đi SH sao hôm nay đi Dream vậy?

_ À hôm nào vui thì anh di SH hôm nào buồn thì lại Dream em ạ.

_ Vậy chắc nay anh buồn lắm hả…. 🙁

_ Ừ.

_ Sao anh buồn vậy?

_ Méo mượn được SH?

Chuyện nhỏ

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 04, 2021 with No comments

 



Tại nhà tắm hơi, một trong số chiếc điện thoại để ở hành lang đổ chuông. Đầu dây bên kia giọng nũng nịu:

– Anh yêu, em đang ở siêu thị, cho em mua chiếc áo lông chồn nhé, 50.000 franc thôi

– Không vấn đề gì.

– Ôi, anh đáng yêu quá. Thế nhẫn kim cương giá 120.000 franc, được chứ anh.

– Đối với anh, đó là chuyện nhỏ.

– Ôi! Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em, hay chúng ta đặt một dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, giá 500.000 franc?

– Kiểu xe này khá đấy!

– Tuyệt vời! Cảm ơn “thần đèn” của em.

Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ lên hỏi:

– Điện thoại này của ai đây?

Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2021

Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào!

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 03, 2021 with No comments

 


Một ngày nọ, người bố giàu có dẫn cậu con trai của mình thăm thú một ngôi làng. Người bố muốn cho con trai của mình thấy một người nghèo có thể nghèo đến mức nào. Họ đã dành thời gian tham quan cánh đồng của một gia đình nghèo. Sau khi trở về, người bố hỏi cậu con trai:

– Con thấy chuyến đi thế nào?

– Rất tuyệt bố ạ!

Người bố hỏi:

– Con đã thấy người nghèo sống thế nào chưa?

– Vâng con thấy rồi ạ!

– Vậy nói cho bố nghe, con học được gì từ chuyến đi này?

Cậu bé trả lời: “Chúng ta có 1 con chó, họ có 4. Chúng ta có bể bơi, họ có những con sông. Chúng ta dùng đèn vào ban đêm, còn họ có những ngôi sao. Chúng ta có những bức tường để bảo vệ mình, họ có bạn bè. Chúng ta có TV, còn họ dành thời gian cho gia đình và họ hàng.”

Người bố không nói lên lời. Cậu bé nói thêm: “Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào!”.

Ý nghĩa câu chuyện: Chúng ta không giàu có chỉ vì có nhiều tiền. Tình yêu, lòng trắc ẩn, tình bạn, những giá trị đích thực, gia đình mới khiến bạn là người thực sự giàu có.

Minh Minh - Trí thức trẻ.

Bài học về sự kiêu căng

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 03, 2021 with No comments

 


Tại một vườn hoa nọ có các loài hoa Hồng, Cúc, Nhài sống gần nhau. Mỗi buổi bình minh, Hồng nở nụ cười tươi đón ánh nắng mặt trời, Cúc thì chào ngày mới bằng điệu cười như mùa thu tỏa nắng còn Nhài thì tỏa hương thơm phủ khắp một vùng trời.

Một ngày kia, có đoàn du khách đi qua, họ ghé lại gần Cúc và ngắm rồi nói: "Cúc đẹp thật nhưng chẳng có mùi thơm".

Rồi mấy người lui lại gần Nhài ngửi và gật: "Nhài tuy thơm mà chẳng đẹp bằng Hồng"

Hồng kiêu căng gật đầu với du khách và tự cho rằng mình là nhất, vừa đẹp lại vừa thơm. Từ đó, Hồng chơi một mình tại một góc vườn xa lánh Cúc và Nhài. Mỗi lần Cúc và Nhài chạy sang thưa chuyện thì Hồng đều xua tay tỏ ý khinh rẻ: "Các cậu không có tư cách chơi với tôi".

Rồi một đêm, khi cơn bão ập tới, gió mưa làm bật rễ các loại cây trong vườn, Cúc và Nhài lo lắng chạy sang góc vườn tìm Hồng. Hồng bị gió quật ngã đau đớn ngồi một góc, nước mắt tan theo mưa. Nhài và Cúc mau chóng chạy tới và đỡ Hồng dậy, gai trên thân Hồng làm Cúc và Nhài chảy máu, đau xót nhưng hai bạn vẫn quyết tâm cứu bạn. Ba cô bạn nắm tay nhau vượt qua mưa gió..

Ngày hôm sau, bình minh lên xua tan hết mọi dư âm của trận bão. Hồng chạy sang nhà hai ân nhân đã cứu mình. Hai bạn bị gai của Hồng đâm đau quá nên nằm ủ rũ, mệt mỏi.

Hồng hối lỗi, ân hận và hứa sẽ không bao giờ kiêu căng như vậy nữa. Hồng nhận ra: "Hồng tuy thơm tho, đẹp đẽ nhưng lại có gai". Rõ ràng không có ai hoàn hảo trên đời này, sắc đẹp và hương thơm đều có thể xóa nhòa theo thời gian và không gian. Chỉ có tình bạn là bền đẹp và không gì có thể chia cắt.

Bài học:
Tác hại của việc kiêu ngạo có lẽ các bạn đều đã nhận thấy qua những bài học trên. Trong cuộc sống bạn nên nhớ không nên quá tự hào về bản thân, không nên để lòng kiêu căng đánh mất đi những tình cảm đáng quý. Hãy mở rộng lòng yêu thương để mỗi ngày bạn sống là một ngày có ích.


Nguồn sưu tầm

Muối Bé và Muối To

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 03, 2021 with No comments

 





Hạt Muối Bé nói với hạt Muối To: "Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa trong đại dương". Muối To trố mắt: "Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế! Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!"

Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh. Thu hoạch, diêm dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao sạch đẹp.. Lần đầu tiên Muối To thấy mình bị xúc phạm!

Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Thật xấu hổ! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó "tế thân" cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn, mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.

Khi rửa máng heo, người ta phát hiện ra nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.

Trời đổ mưa, Muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại Muối To thì mừng rỡ, ngạc nhiên: "Ôi chị Muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!"

Muối To sụt sùi kể: "Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm.. hư, hư.. còn em sống thế nào?"

"Tuyệt lắm chị ơi!" – Muối Bé hí hửng – "Khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác.. Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn".

Nhìn Muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần.. bỗng dưng Muối To thèm khát cuộc sống như Muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan.. Nhưng.. chao ôi, quá muộn rồi! Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2021

Trước khi phán xét người khác, hãy nhìn lại bản thân mình trước đi

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 02, 2021 with No comments

 



1. Trước khi xách miệng đi xỉa xói, phán xét ai đó... Hãy soi gương và nhìn lại bản thân mình trước đã.

2. Cũng đừng bao giờ đi nói rằng cuộc đời mình khổ hơn người khác. Liệu bạn biết được người ta đã từng trải qua những gì? Những góc khuất kia bạn không thấy mà lại dám to mồm nói vậy. Bạn nghĩ cuộc đời bạn khổ lắm chắc còn đời người khác thì không?

3. Nhiều khi họ chửi vì đam mê là chủ yếu. Không biết mô tê gì nhưng mở miệng ra là phải chửi đã. Hơn cả "Chí Phèo"!

4. Thế nên các cụ mới nói là thấy lỗi người thì dễ, soi mình khó trăm bề... Tự đề cao mình quá rồi đó người ơi.

5. Một lời nói ra như cung tên đã bắn, không thể lấy lại được. Làm ơn, lắp não vào trước khi phát ngôn.

6. Chán lắm, có những người soi gương hằng ngày mà vẫn không biết độ dày của khuôn mặt mình.

Thương thay!

Nguồn: TS. Lê Thẩm Dương / facebook.com

Lăng mạ người khác bao nhiêu, nghiệp báo nhận lại bấy nhiêu

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 02, 2021 with No comments

 




Lời Phật dạy về lời sỉ nhục rằng, ví dụ người ác mắng chửi, lăng mạ người lương thiện. Người thiện không nhận những lời khó nghe đó thì giống như người ác đang ngửa mặt lên trời phun nước bọt.

Nước bọt khi ấy không văng lên trời cao mà rơi ngay xuống mặt người phun. Thế nên, người nhận thì mới sinh hờn giận, đau khổ; người không nhận thì an vui hạnh phúc.

1. Câu chuyện về cách hành xử của Đức Phật khi bị mắng chửi
Câu chuyện thứ 1:
Khi còn tại thế, một lần, Đức Phật đi giáo hóa tại vùng Bà La Môn.
Khi đến đây, các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Đức Phật nhiều quá nên sinh lòng ghen ghét. Họ ra đón đường và mắng chửi Đức Phật.
Trước những lời nhiếc móc, sỉ nhục khó nghe, Đức Phật vẫn đi thong thả, còn những người kia cứ tiếp tục đi theo sau chửi.
Thấy Đức Phật thản nhiên làm thinh, các tu sĩ Bà La Môn càng thêm tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

Câu chuyện thứ 2:
Một ngày nọ, khi Đức Phật đang ở trong tinh xá giữa rừng trúc, có một tu sĩ theo đạo Bà La Môn mang vẻ mặt hùng hổ xông vào.
Bởi vì những người thân trong gia tộc của tu sĩ Bà La Môn này đều xuất gia theo Đức Phật, khiến người này vô cùng tức giận, độc mồm độc miệng chửi bới xối xả Đức Phật.
Trước những lời nói khó nghe đó, Đức Phật chỉ im lặng lắng nghe sự vô lý của người này. Đợi cho đến khi ông ta chửi xong, Đức Phật mới hỏi:
“Bà La Môn à! Nhà ngươi có khi nào đột nhiên có khách không!”.
Bà La Môn vẫn tức tối, đáp: “Đương nhiên là có, hà tất chi phải hỏi!”.
Đức Phật điềm tĩnh hỏi tiếp: “Vậy có khi nào ngươi làm cơm tiếp đãi họ không?”.
Bà La Môn tỏ vẻ khinh thường, trả lời: “Đương nhiên là có”.
Phật Đà lại hỏi tiếp: “Giả sử lúc đó, vị khách từ chối không ăn, vậy thì những món ăn này thuộc về ai?”.
Bà La Môn trả lời: “Nếu khách không ăn, thì tất nhiên là tôi phải ăn rồi”.
Đức Phật nhìn Bà La Môn với ánh mắt từ bi, rồi nói:
“Bà La Môn à, hôm nay người đứng trước mặt ta, nói những lời rất xấu tệ, nhưng ta lại không nhận chúng. Những lời nhục mạ này cũng giống như món ăn kia, nếu ta không nhận, thì chẳng phải ngươi sẽ phải nhận hết hay sao?”.

2. Lăng mạ người khác bao nhiêu, nghiệp báo nhận lại bấy nhiêu
Những người thường dùng lời lẽ thâm độc để mắng nhiếc, làm nhục người khác, trong cuộc sống hàng ngày, trước hết chính bản thân người ấy đã thể hiện bản chất thiếu đạo đức, thiếu văn minh trong lời nói. Từ đó làm hạ thấp uy tín của bản thân, khiến người xung quanh dần xa lánh họ.

Không chỉ bản thân người nói ra lời ác khẩu bị nhận nghiệp báo, mà người thân của họ ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng. Nếu là bậc cha mẹ buông lời sỉ nhục con cái, những đứa trẻ đó sẽ tiếp nhận và mang theo mặc cảm trong quá trình trưởng thành, dẫn đến những hành vi bất thiện về sau.

Còn nếu là con cái thường nói những lời xấc xược, thô bạo,… thì chắc chắn cha mẹ sẽ buồn phiền, không yên lòng.

Nhất là, trong xã hội hiện nay, không ít bạn trẻ thường dùng những lời lẽ ác ngữ, thô tục xúc phạm đến người khác khi sử dụng mạng xã hội. Có thể họ cho rằng những lời nói đó không nhắm vào đối tượng nào cụ thể, không chỉ trực tiếp vào một ai thì sẽ không nguy hại.

Nhưng thực tế rất nguy hiểm, không chỉ viết những lời ác ngữ mà chỉ cần những cú nhấp chuột tán thành hay chia sẻ đều là hành vi ủng hộ những lời ác ngữ đó. Dần dà, không có ai kiểm soát, không tự nhận thức, không ai khuyên dạy, lâu ngày sẽ trở thành thói quen.

Mà Phật giáo gọi điều này là nghiệp, mà đã là nghiệp thì nó sẽ chi phối đối với đời sống của tự thân người đó. Vì thế, một lời ác khẩu, sỉ nhục, mắng chửi đều có thể đưa đến hậu quả khó lường.

Lời Phật dạy về lời sỉ nhục đã chỉ ra rằng, thà chịu sự lăng mạ, hãm hại, hủy báng của người khác nhưng tâm không hề sinh ra ý nghĩa trả thì thì mới tránh được nghiệp báo và có thể siêu vượt tam giới.

Nếu như oán đời trách người, sinh ra cái tâm ôm hận thù thì vẫn phải luân hồi trong bể khổ, đời đời kiếp kiếp báo thù phục oán lẫn nhau không biết đến bao giờ mới dứt. Nếu cứ ôm mãi nỗi hận thù như vậy thì làm sao được hưởng ngày tháng tốt đẹp, an yên nữa?

Người biết lắng nghe lời Phật dạy về lời sỉ nhục là người hiểu được đạo lý: bất luận phát sinh việc gì không vui hay phải nghe những lời lăng mạ đều phải học cách coi đó như gió thoảng mây bay. Có như vậy thì mới buông bỏ được tạp niệm, tránh xa điều khiến ta phiền não.

Nhưng để làm được điều đó thì quả thực nói dễ hơn làm. Bởi không phải ai cũng giữ được sự bình tĩnh và trí huệ cao siêu không dễ bị xáo trộn trước những lời nhục mạ mình giống như Đức Phật trong câu chuyện ở trên.

Chỉ cần nhớ rằng, nếu chúng ta giữ được sự tĩnh tâm, ta sẽ nhận thức được rằng việc “ăn miếng trả miếng” và chửi rủa ngược lại không phải là hành động khôn ngoan của bậc đại trí giả.

Nếu một người đối mặt với sự sỉ nhục bằng một nụ cười duyên dáng và đáp trả chúng bằng những lời nói êm đềm, họ sẽ là người khôn ngoan.
Lam Lam






Đừng bao giờ nghĩ mình cao quý mà coi thường người khác

Posted by Thiên Thanh on tháng 4 02, 2021 with No comments

 




Đừng bao giờ coi thường người khác, có câu nói rằng: “Làm người chừa lại một lối đi, ngày sau còn dễ gặp mặt”. Chừa lại một chút đường lui và bậc thềm cho tương lai, làm người điềm đạm, sống thật tâm mình.

Nếu như bạn có gia tài đồ sộ, đừng khinh thường người xin xỏ bạn, cũng đừng coi thường người sống ở nhà ngói đơn sơ. Nếu như bạn tìm được người bạn đời mới và chung sống với nhau, đừng khinh thường người cũ trong quá khứ, bởi tình yêu tuy không còn nhưng vẫn còn lại tình bạn. Đời người luôn là không ngừng bỏ lỡ, như vậy cuối cùng mới có thể tìm được người bên cạnh mình trong hiện tại.

Nếu bạn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, xin đừng coi thường những người đã ly hôn, cũng đừng khinh thường những người bất hạnh trong hôn nhân, càng không nên đào bới vết thương của người khác. Bởi mỗi người trong chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình.

Nếu mỗi ngày bạn đều ăn thịt cá thịnh soạn, đừng tỏ vẻ khinh ghét món lẩu cay bên đường, cũng không nên cứ thấy sơn hào hải vị là chạy ngay đến. Con người sống trên đời, không nên toan tính thiệt hơn, bởi có nhiều lúc bản thân chịu thiệt thòi lại chính là phúc.

Nếu như cha mẹ bạn còn sống khỏe mạnh, con cái gái trai xinh đẹp đủ đầy, thì xin hãy quan tâm nhiều hơn những đứa trẻ không có cha mẹ bên cạnh, thông cảm nhiều hơn với những người già không có ai chăm sóc.

Mỗi một trái tim đều có một người thương nhớ bận lòng, phía sau của mỗi một người đều có vô vàn sự xót xa không thể đếm hết.

Người vô gia cư ăn mặc rách rưới, vài người công nhân ngồi xổm bên đường ăn cơm hộp, một số người chỉ dám bày hàng ra bán trên cầu vượt đi bộ khi đêm xuống… Có nhiều người dùng ánh mắt khinh thường đổ dồn về phía họ, còn có những người đi đường thì tránh né họ.

Nhưng mà, bạn không biết rằng: Những con người đang vất vả mưu sinh ấy, dẫu trên vai gánh nặng nhọc nhằn, nhưng họ vẫn cố gắng tồn tại gian nan trong thành phố này, và có thể một ngày nào đó họ cũng sẽ tỏa sáng lung linh.

Những người dân bình thường vất vả mưu sinh, dùng mồ hôi nước mắt khó nhọc để đổi lấy hạnh phúc thuộc về mình. Họ nhỏ bé nhưng cũng lại rất to lớn, họ lan tỏa sức sống tuổi trẻ cho thành phố này.

Mỗi người họ dẫu không có sự sáng lạng tươi đẹp của vẻ bề ngoài, nhưng trong lòng họ đều có người nhà để yêu thương chăm sóc, đằng sau sự nỗ lực nhọc nhằn, đều từng có những nỗi đau dai dẳng và bất lực.

Làm người, đừng bao giờ khinh thường người khác. Người không yêu bạn, cũng không có quyền đánh giá bạn, cũng không nên đi đến đâu đều tỏ thái độ vênh vang đắc ý.

Phải làm gì khi bị người khác coi thường?
Đạo Phật nói cuộc đời là biển khổ mênh mông không có ngày thôi dứt, vì nhân loại lúc nào cũng đấu tranh giành giựt, chiếm đoạt tài nguyên thiên nhiên để rồi giết hại lẫn nhau, lớn hiếp nhỏ, mạnh hiếp yếu. Con người đau khổ bởi sinh già bệnh chết, tâm đau khổ vì phiền não tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến.

Nếu trong cuộc sống ai cũng có ý thức sống bằng trái tim yêu thương và hiểu biết mà cùng nhau chia vui, sớt khổ, hay làm những việc thiện lành để đem lại an vui, hạnh phúc cho nhân loại thì thế gian này sẽ tốt đẹp biết chừng nào. Ngược lại, con người sẽ chỉ làm khổ nhau vì tâm tham lam, ích kỷ, hẹp hòi vì tâm si mê, ganh ghét, tật đố, sân hận, muốn bảo vệ quyền lợi cho chủ nghĩa cá nhân.

Bạn hãy bỏ thái độ “không thích” những người xem thường mình. Thay vào đó, bạn có thể tập trung thời gian, công sức và nỗ lực của mình cho rất nhiều người quý trọng và tin tưởng bạn. Chính họ mới là những người tạo nên thế giới tươi đẹp mà bạn mong muốn. Chính họ mới là người góp phần vào hạnh phúc của bạn trong cuộc sống này.

Nếu bản thân bạn là một viên kim cương, không may bị đánh rơi trên một bãi biển, và bị người khác không chút đoái hoài, chỉ xem là hạt cát vô giá trị. Vậy thì, chỉ cần bạn không nản lòng, mà kiên nhẫn chờ đợi từng đợt thủy triều lên xuống, cuối cùng ánh sáng của bạn chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn.

Vì vậy, nếu như bạn thực sự là kim cương, trong khi bị vùi lấp, xin đừng than thở hay oán trách, hãy kiên trì giữ lấy ước mơ lấp lánh, tin chắc rằng có một ngày nhất định bạn sẽ thành công!

Chính những người biết quý trọng người khác, những người luôn nhìn thế giới bằng sự lạc quan tin tưởng, những người biết trải rộng lòng mình để hiểu và chấp nhận người khác, những người biết trân trọng và cảm kích những gì người khác làm cho mình,… cũng đang từng ngày không chỉ làm cho thế giới này tốt đẹp hơn, mà còn làm cho cuộc sống họ tốt đẹp hơn. Bởi lẽ, họ cũng xứng đáng được tin tưởng, được đối xử bằng cả tấm lòng, được trân trọng và được cảm kích.
Thanh Tâm
Nguồn phatgiao.org.vn