Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2021

Nỗi buồn chồng nhậu

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 12, 2021 with No comments

 





Mai xuống ở ngã tư Ga. Từ đây về nhà gần nhất, lại có cây xăng, dễ đón xe, sáng đèn nên an toàn. Nhìn theo dáng Mai đeo ba-lô to đùng sau lưng, trên vai quàng thêm cái cặp máy tính, bước đi lầm lũi, chị chạnh lòng ghê gớm.

Câu nhận xét của Mai trước khi rời khỏi xe vẳng lại bên tai chị. Rằng, hôm nay ba chị em mình đi công tác, thì cả ba ông chồng đều đi nhậu, mặc kệ con ở nhà, vợ về trễ không có người chờ đón, thật là…

Chị muốn an ủi Mai, đừng bi quan thế, nhưng chẳng biết nói sao. Khi bản thân chị cũng cảm giác, những bữa rượu chè của chồng vẫn đang bào mòn hạnh phúc gia đình mình hằng ngày…

Ăn nhậu với danh nghĩa xã giao dường như đã là một phần tất yếu của đàn ông bây giờ. Nhiều người vẫn cho rằng, nhậu nhẹt, núp dưới mỹ từ tiếp khách sẽ mang lại cho họ cơ hội và thành công. Nhưng họ quên, những thứ mất đi do nhậu nhẹt còn nhiều hơn thế: gia đình, sức khỏe và cả lòng tự trọng.

Bao giờ thì thiên hạ mới bớt chèo kéo, khích bác nhau bằng bia rượu? Lại thích ngụy biện theo kiểu, đàn ông thằng nào chẳng nhậu!

Xin lỗi, vẫn có người không coi tụ tập chè chén là niềm vui hay cách thể hiện đâu nhé. Đó mới là đàn ông đích thực, có bản lĩnh, soái ca trong mắt chị em. Cứ nhìn cách người ta uống để biết họ là ai, thật không có gì chuẩn hơn thế…

Cuộc tình dù đúng hay sai, tới lúc phá thai vẫn là… bác sĩ. Chị chán ngán nghĩ tới cái chân lý tương tự. Rằng, dù chồng có nhậu nhẹt bê tha với bạn bè hay mấy anh em chí cốt ở đâu đó, tới lúc đổ bệnh phải đến bệnh viện cấp cứu, thì vẫn là bà vợ khốn khổ đi cùng.

Khi chồng nâng ly vù qua sao Kim, xẹt qua sao Hỏa thì vợ chẳng là cái đinh gỉ gì. Tới hồi nằm đút cháo, bưng bô thì mới nắm tay vợ thều thào: “Đừng bỏ anh”. Tôi là tôi bỏ tuốt!

Chị hậm hực nghĩ, rồi ngay và luôn, nó lậm vào người. Đêm hôm ấy, chồng chị than khó thở, lăn lộn trên giường, chị vì lo mà phải gọi taxi đưa anh vào bệnh viện.

Cô bác sĩ trực cấp cứu buông một câu khiến chị như vừa được rửa hờn: đau dây thần kinh liên sườn thôi, chưa phải đột quỵ đâu. Mà cũng do uống bia rượu nhiều quá, vẫn còn nghe mùi đây mà!

Chị từng nghe Mai kể, cô ấy đã tuyên bố với chồng: nếu bệnh tật do trời bắt tội thì phải chịu, chứ “sứt càng, gãy gọng” nằm một chỗ do ăn nhậu gây ra, hoặc do rượu bia mà gặp tai nạn, thì tôi không chăm đâu nhé.

Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tôi bỏ công việc, bán nhà để lo cho con sâu rượu. Nghe qua thấy bạc bẽo, nhưng Mai nói không sai. Nếu chẳng may chồng Mai bù khú về trễ, gặp tai nạn giao thông, hay đơn giản là xỉn quá té ngã, không lẽ Mai phải nghỉ làm để nuôi chồng trong bệnh viện? Rồi con cái ai trông? Nhà còn bà mẹ chồng đã ngoài tám mươi phải thuốc thang mấy năm nay.

Nặng gánh thế nhưng chồng Mai vẫn cứ thản nhiên la cà tới đêm mới về, thật vô trách nhiệm. Mẫu người như thế, tốt hơn hết nên sống độc thân để dễ bề vui chơi, bay nhảy, chứ kết hôn rồi sinh con làm chi cho đời thêm bi kịch…

Đêm về sáng hôm ấy, khi chị đưa chồng từ bệnh viện về, đứa con trai lên mười, thốt một câu: "Con căm ghét rượu!". Chồng chị im lặng bước vào, giả tảng như chẳng biết vợ con vừa qua một đêm dài khổ sở vì mình.

Chị loay hoay với ý nghĩ, chẳng biết rồi đời con chị có khác với đời của ba nó, hay cũng nối dài bằng những trận say túy lúy từ ngày này qua tháng khác. Biến ông bố gần gũi, dịu dàng thành một kẻ côn đồ, chửi vợ đánh con.

Chẳng rõ, rồi đứa con trai ấy khi lớn lên, có nhớ tới câu nói hôm nay của mình, có nhớ tới hình ảnh khốn khổ của mẹ mình và chính mình khi đối diện với chai rượu, ly bia, hay rồi cũng dần trở thành con sâu rượu, ham vui, thích nhậu?

Chị ôm nó vào lòng vỗ về mà đau đáu về ngày mai của con...
An Nhiên / phunuonline.com.vn

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2021

Ba mẹ có thể quên mình là ai, nhưng không bao giờ quên tình yêu dành cho con cái!

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 11, 2021 with No comments

 


Trên đời này, có những chuyện chẳng thể khóc một trận là có thể quên ngay, những thâm tình ấy rồi sẽ trở thành hoài niệm.

𝟏. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐡𝐚̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐮́𝐜 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐥𝐲 𝐡𝐨̂𝐧 đ𝐢!
Hôm nay tôi về nhà, bố tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, bố rưng rưng nước mắt nói: "Nếu như không hạnh phúc, thì ly hôn đi!"
Mẹ nói: "Ly hôn rồi vậy con của nó phải làm sao, đáng thương lắm!"
Bố nói: "Vậy con của tôi thì sao?"
Khoảnh khắc đó, tôi đã vỡ òa trong nước mắt.



𝟐. 𝐍𝐚̂́𝐮 𝐜𝐨̛𝐦
Có một lần, bố tôi ốm nặng, nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng rồi mà không tỉnh. Vào một buổi chiều, đột nhiên ông tỉnh lại.
Khi ấy, miệng ông động đậy không ngừng. Mẹ tôi tiến sát lại gần, nói với bố: “Ông cứ từ từ nói, tôi vẫn nghe đây”.
Bố tôi yếu ớt thốt lên rằng: “Con gái sắp đi học về, bà đã nấu cơm chưa?”
Có những lúc con người ta không hề biết, được làm con của cha của mẹ là điều hạnh phúc biết bao nhiêu. Bất luận bản thân họ phải trải qua những gì, điều đầu tiên họ nghĩ đến luôn là “Con cái có khỏe không”.

𝟑. 𝐂𝐡𝐚̣𝐲 𝐛𝐨̣̂
Trước kia tôi cãi lại lời cha, gả cho một người đàn ông, kết hôn rồi lại ly hôn. Cha con bất hòa.
Sau khi ly hôn tôi một mình nuôi con, hai mẹ con sống vô cùng kham khổ. Mẹ tôi xót con xót cháu, bảo tôi sang nhà ăn cơm, tranh thủ lúc cha tôi đi chạy bộ.
Từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng đợi cha đi chạy bộ rồi dẫn con sang nhà ăn cơm. Cho đến một hôm trời đổ mưa to, tôi chạy về không kịp, hai cha con chạm mặt nhau, không kịp tránh đi.
Cha tôi nhìn tôi mà nói: "Lần sau về nhà ăn cơm thì đừng có mà giấu giấu giếm giếm, hại tôi mưa to thế này vẫn phải đi chạy bộ!"
Bất hòa, cãi vã với cha mẹ, con cái nghĩ rằng sau này sẽ không thèm quay lại, nhưng trong mắt cha mẹ, ta vẫn mãi là đứa trẻ con của họ. Cha mẹ trách ta sao không biết tự chăm sóc mình, thực ra cũng chỉ là muốn ta hạnh phúc mà thôi!



𝟒. 𝐁𝐚́𝐧𝐡 𝐛𝐚𝐨
Bố tôi mắc chứng Alzheimer, trí nhớ càng ngày càng kém, đến con trai mình cũng chẳng nhận ra.
Một hôm tôi đưa ông đi ăn hàng, trong đĩa còn lại hai cái bánh bao, bố liền cầm lấy cho vào túi. Tôi rất sững sờ. Rồi bố nói: "Hai cái này để dành cho con trai tôi, nó thích ăn nhất cái này."
Thời gian trôi đi, cha mẹ rồi cũng sẽ già, và đổ bệnh. Có lúc, dù bản thân họ chẳng nhớ, quên đi tất cả nhưng tình yêu đối với con cái thì luôn thường trực.

𝟓. 𝐂𝐡𝐮̀𝐦 𝐧𝐡𝐚̃𝐧
Có một hôm, mẹ tôi mua về một ít nhãn, nhưng ăn lại không được ngọt lắm. Tôi và bố chê không ngon, mẹ tôi liền nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy bác bán nhãn lớn tuổi, nhìn có nét giống bà ngoại con."
Bà ngoại tôi qua đời đã được hơn một năm rồi...
Trên đời này, có những chuyện chẳng thể khóc một trận là có thể quên ngay, những thâm tình ấy rồi sẽ trở thành hoài niệm. Thời gian vẫn cứ trôi, song yêu thương đã khắc sâu vào xương tủy.



𝟔. 𝐓𝐡𝐨̛̉ 𝐝𝐚̀𝐢
Có một lần, tôi gọi điện về với cha mẹ, nói chuyện một lúc lâu.
Sau khi cúp máy, tầm nửa tiếng sau thì mẹ tôi gọi lại, hỏi rằng: "Có chuyện gì không ổn à con, vừa nãy con cứ thở dài mãi."
Trên đời này, chỉ có cha mẹ là nhận ra tiếng thở dài của con, dù chỉ là thanh âm rất nhỏ.

𝟕. 𝐕𝐨̃ 𝐜𝐨̂𝐧𝐠
Người bố: Con trai, con thấy bố có mạnh mẽ không?
Con trai: Có ạ!
Người bố: Con thấy võ công Thiếu Lâm có lợi hại không?
Có trai: Lợi hại ạ!
Người bố: Bây giờ cha cạo trọc đầu, luyện võ công Thiếu Lâm, con thấy có được không?
Con trai vỗ tay: Cha giỏi quá!
Một hôm, con trai thấy cha đã cạo trọc đầu, liền vui vẻ hoan hô: Cha ơi cố lên, nhất định cha sẽ trở thành cao thủ!
Hôm ấy, là ngày đầu tiên người cha tiếp nhận hóa trị. Những lời nói dối ấy, là tình cảm ấm áp cha muốn dành cho con.



𝟖. Đ𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐨̂!
Cha mẹ Kiều Nhất (nhân vật trong bộ phim "Anh không thích thế giới này, chỉ thích em") vì lo cho con trai, con gái nên đọc hết báo Bắc Kinh, xem thời tiết... rồi gọi điện nhắc nhở.
Ngày nào nắng, ngày nào mưa, đừng quên mang ô. Mãi tới hôm mưa 1 trận, đi trong cơn mưa, Kiều Nhất mới thấy nhớ nhà như thế nào.

𝟗. 𝐌𝐨́𝐧 𝐪𝐮𝐚̀ 𝐍𝐨𝐞𝐥
Lúc còn nhỏ, ba tôi chưa bao giờ tặng hay nói ngọt gì với tôi cả. Tôi nghĩ ông ấy thật lạnh lùng...
Nhớ lại Giáng sinh năm tôi lên 5, bố tôi hỏi rằng con muốn được ông già Noel tặng gì? Tôi bảo con muốn bút chì màu, ấy mà sáng ngủ dậy thấy nó ở cạnh. Lúc đó cứ nghĩ ông già Noel thật tốt bụng, giờ nghĩ lại mới thấy chẳng có ông già Noel nào cả, chỉ là bố đã mượn ông già Noel để thể hiện tình cảm với tôi. Vậy mà khi ấy tôi chưa từng nói lời cảm ơn, đến tận bây giờ vẫn thế...



𝟏𝟎. "𝐍𝐡𝐨̛́ 𝐠𝐨̣𝐢 𝐜𝐚́𝐢 𝐓𝐡 𝐝𝐚̣̂𝐲 đ𝐢 𝐡𝐨̣𝐜!"
Bà mình bị ngã, xong mình vẫn nghĩ có một ngày bà sẽ lành chân, bà lại đi được thôi. Nhưng hôm ấy đi học về tự nhiên bà miên man không nói gì nữa. Lúc đấy linh cảm như điều gì đã đến rồi...
Thế mà bà mình lúc mê man, mẹ gọi xem bà có biết gì không mà bà vẫn cứ thều thào bảo: "Nhớ gọi cái Th dậy đi học nhớ", "Đã ai đón thằng D chưa?", "Tối nhớ ra ngoài bãi thăm không chúng nó trộm hết"...
Bà nói chậm lắm, toàn thều thào thôi, mà bà nói xong mấy câu đấy thì mình hiểu ra rồi. Tuy bà không còn tỉnh táo nữa nhưng tiềm thức của bà cứ đau đáu nghĩ cho con cho cháu. Bà một đời vất vả rồi mà lúc đi vẫn lo cho gia đình này. Con nhớ bà lắm bà ơi!
Nguồn afamily.vn

Phương pháp chữa bệnh mới

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 11, 2021 with No comments


Có một anh chàng mắc bệnh căng thẳng thần kinh, stress nặng đến gặp bác sĩ tâm lý chữa bệnh.
– Bác sĩ ơi! Lúc này tôi đang bị căng thẳng thần kinh quá mức, có cách nào chữa trị không ạ!

Bác sĩ mới chỉ tay ra cửa sổ ngay cạnh bảo:
– Anh hãy mở cửa và thò đầu ra ngoài chửi cho tôi 10 lần thật lớn là “ Tiên sư mày”.

Anh chàng chưa hiểu gì! Không biết đây có phải phương pháp mới chăng nhưng vẫn liều mình làm theo. Sau khi làm xong anh ta mới quay ra hỏi bác sĩ:
– Liệu đây có phải phương pháp mới chữa trị bệnh căng thẳng thần kinh hay không?
– Không! Chửi đâu có chữa được cái gì! Nhưng tại tôi ghét thằng hàng xóm quá nên tôi nhờ anh chửi hộ cho bỏ ghét.
Nguồn sưu tầm

Hẹn hò với nha sĩ

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 11, 2021 with No comments

 


Tủn phải lòng một anh chàng nha sĩ trẻ, đẹp trai. Thế nên cô thường lấy lý do đi nhổ răng để lén lút đến gặp anh ta. Một hôm, chàng nha sĩ buồn rầu nói:
– Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi, chắc chồng em có thể đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Tủn ngạc nhiên:
– Làm gì có chuyện đó, chúng ta đã hẹn hò được một năm nay rồi mà chồng em có nói gì đâu.
Chàng nha sĩ khẽ lắc đầu:
– Nhưng em còn có một cái răng thôi, lần sau biết lấy lý do gì để đến gặp anh nữa chứ?
– !!!
nguồn sưu tầm

LỜI NÓI DỐI CỦA CHA.

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 11, 2021 with No comments

 



Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn. Bữa nào có cá là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi.

Mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”.

Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?”

Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị: “Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau – cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?”

Nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Đến bữa nó nhanh nhẩu xẻ đầu và xương cho cha, ba anh em tranh nhau phần thịt.

Anh em nó lớn lên, có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá, đời sống gia đình nó khấm khá hơn. Chúng đã hiểu và đủ nhận ra cha “nói dối” chuyện ăn đầu và xương cá. Vì thế mà cha nó đã được ăn thịt cá.

Bây giờ nó đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Dù cuộc sống hối hả, nhưng nó chẳng bao giờ phải “thích” ăn cái đầu hay miếng xương cá, vì vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, vàng tươm mỡ vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận.

Nó phải giấu vợ con, quay mặt lau nước mắt. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông. Cha đi thả cá mùa nước nổi, rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ “nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế”.

Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha” từ trong cổ họng.

Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi”.

Vợ hiểu, nên bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.

Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu”.

Nó vừa ăn, vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát cơm

❤️❤️❤️Hãy có những phút nhìn lại bản thân và cách đối xử với đấng sinh thành, bởi “không ai yêu thương con bằng cha mẹ”. Nếu làm điều vô tâm, đáng xấu hổ thì một ngày cha mẹ ra đi, bạn sẽ cô đơn trống trải, sống day dứt suốt quãng đời còn lại.


❤️
❤️Cha mẹ rồi sẽ già, sẽ vĩnh viễn rời xa mình. Vì thế chúng ta hãy biết yêu thương và quý trọng những khoảnh khắc chúng ta đang có với cha mẹ.

❤️❤️Hãy yêu thương cha mẹ khi bạn còn có thể.
Nguồn : giadinh.net.vn

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2021

NỔI NÓNG VỚI NGƯỜI THÂN NHƯNG KHOAN DUNG VỚI NGƯỜI LẠ.

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 10, 2021 with No comments


Một người bạn kể cho tôi câu chuyện anh vừa trải qua:

“Anh biết không, tôi dùng tất cả những gì mình có, từ khả năng, vật chất, cho đến tiền tài để giúp đỡ cậu bạn thân đang gặp rắc rối. Nhưng kết quả thì… anh đoán xem cuối cùng thế nào? Một lời cảm ơn cũng không có! Thế mà anh ta còn nói đùa với tôi rằng hãy làm nhiều thêm một chút. Tốt xấu gì cũng là do tôi bỏ tiền túi, vận dụng các mối quan hệ quen biết, hết sức mình giúp đỡ anh ta. Tôi không cầu mong anh ta phải mang ơn, nhưng ít nhất cũng phải nói một câu cảm kích chứ!”.

Tôi an ủi anh bạn: “Có thể với cậu ấy anh là người quá thân thiết, nói lời cảm ơn thì dường như khách khí. Chẳng phải cậu ta đã nói đùa là anh hãy giúp lâu hơn chút nữa sao?”.

Chúng ta cũng vậy, rất dễ dàng phạm phải sai lầm tương tự: Đối xử với người ngoài thì cung kính, còn đối với thân nhân thì lại quá hà khắc. Chúng ta thường hay thể hiện phần bản tính xấu nhất trước mặt người thân thiết của mình.

Ví như những lúc tâm trạng không tốt, chúng ta có thể trút giận lên anh chị em thậm chí cả cha mẹ. Những lúc nghe cha mẹ nhắc nhở, chúng ta lại không ngừng oán trách phàn nàn, thậm chí lời nói ra cũng thiếu đi vài phần tôn kính. Nào là “Ba mẹ nói nhiều, con không chịu được nữa”, nào là “Cứ để con làm theo ý của con, ba mẹ nói nhiều quá con không chịu được”… Những lời nói vô tình của ta khiến cha mẹ đau lòng, cũng khiến bản thân lại mang tội bất hiếu.

Cha mẹ đã phải cực nhọc vất vả để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn thành người. Nhưng chúng ta thì sao? Những lúc cha vì chúng ta mà rong ruổi mưu sinh, còn mẹ vì chúng ta mà tận tình chăm sóc, có bao giờ chúng ta nói một câu “Cám ơn cha mẹ, cha mẹ cực khổ quá rồi”? Hay chỉ là những lời than phiền trách cứ: “Con không thích cha chạy xe ôm, không thích cha làm phu hồ!”, “Thức ăn mẹ xào mặn lắm, con chẳng thể nuốt trôi”… Có khi nào chúng ta thử nghĩ một chút, rằng nghe những lời than phiền ấy cha mẹ có đau lòng hay không?

“Vạn cổ tình thâm ơn cúc dục
Thiên thu nghĩa trọng đức sinh thành”

SAI LẦM LỚN NHẤT CỦA CHÚNG TA CHÍNH LÀ THỂ HIỆN BẢN CHẤT TỒI TỆ NHẤT VÀ MẶT XẤU NHẤT TRƯỚC MẶT NGƯỜI THÂN QUEN , NHƯNG LẠI DÀNH SỰ KIÊN NHẪN VÀ BAO DUNG CHO NHỮNG NGƯỜI XA LẠ

Khi đối đãi với người thân thiết, chúng ta thường hành động theo thói quen dưỡng thành tự nhiên: Chẳng biết lễ phép, không dịu dàng hòa nhã, quên mất phải kính trên nhường dưới. Nếu không phải là kêu la om sòm, không ngừng trách móc, thì cũng là lơ đãng chẳng quan tâm, ngó lơ chẳng trả lời.

Cũng bởi vì quan niệm rằng người thân vốn đã quá quen thuộc, nên chúng ta quên mất phải lễ phép lịch sự, để rồi dần dần mất đi sự kiên nhẫn, khoan dung và tôn trọng.

MUỐN THƯƠNG YÊU, ĐẦU TIÊN PHẢI THẤU HIỂU

Khi con đã trưởng thành, nhiều bậc cha mẹ lựa chọn sống tách biệt với con cái. Lý do là vì họ sợ gặp phải mâu thuẫn, sợ rằng con cái quay ra dạy bảo chỉ dẫn họ đủ điều. Hai thế hệ luôn có quan điểm và cách sống khác nhau.

Trong gia đình thường xảy ra sự bất đồng giữa cha mẹ và con cái. Nhẹ thì trách móc, hậm hực, nặng thì bất mãn, không nhìn mặt nhau. Hiển nhiên cha mẹ nào cũng muốn con cái được hạnh phúc, và ngược lại, có đứa con nào lại không mong cha mẹ hạnh phúc? Ấy vậy mà hai bên lại gây khổ cho nhau!

Tại sao cha mẹ không hiểu con? Tại sao con không theo ý cha mẹ? Cũng bởi vì cả hai bên không thể thấu hiểu nhau mà cứ cố tình đưa cho người kia thứ mình cho là đúng.

Có một cặp vợ chồng cao niên, mặc dù con cái họ vô cùng hiếu thảo, mỗi tháng đều chu đáo gửi tiền phụng dưỡng, nhưng ông bà vẫn kiên quyết không sống cùng các con.

Hai ông bà nói: Người già không thể sống cùng với những người trẻ hiện đại vì cả hai bên đều có lối sống khác nhau. Ở cùng một chỗ sẽ chỉ phiền toái đôi bên, tốt hơn hết là nên ở riêng, thoải mái không bị ai ràng buộc.

Ông lão kể rằng, các con đều đối xử với ông rất tốt, cũng rất hiếu thuận. Nhưng khi ở trước mặt chúng ông cảm thấy mình như đứa trẻ mắc phải sai lầm nào đó. Ông sợ rằng chúng xem ông bà như con trẻ mà quay ngược lại giáo dục mình:

– Sao cha không đánh răng trước khi đi ngủ, miệng của cha sẽ mùi lắm.
– Sao cha không thích tắm, cổ áo đều bị đen dơ thế này.
– Người già không nên ăn quá nhiều thịt và đồ ngọt, dễ mắc bệnh.
– Sao cha mẹ lại chăm cháu theo cách đó, như thế là không đúng, phải như vầy, như vầy…

Cha mẹ nào cũng hy vọng được con cái thể hiện tình yêu thương. Nhưng đôi khi con cái vì quá thân quen mà đánh mất đi sự tôn trọng và lòng kiên nhẫn, quên đi tâm trạng và lòng tự ái của cha mẹ mình.



Người cao tuổi rất khát khao tình cảm, ai chẳng muốn con cháu quây quần ríu rít. Nhưng ngoài những khoản chu cấp về vật chất, họ còn mong muốn được tôn trọng. Họ hồi tưởng con mình của ngày xưa, ngây thơ vui vẻ mà nắm lấy vạt áo họ không muốn rời. Trong mắt cha mẹ con dù có trưởng thành đến đâu cũng vẫn là đứa trẻ, vậy nên bản năng bảo vệ con cái của cha mẹ vẫn rất mãnh liệt, sợ rằng không có mình thì con cái sẽ lầm đường, sẽ lạc lối.

VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG THỂ KIÊN NHẪN VỚI NGƯỜI THÂN CỦA MÌNH?LÀ BỞI VÌ CHÚNG TA CHO RẰNG NGƯỜI THÂN THIẾT NHẤT SẼ CHẲNG BAO GIỜ RỜI BỎ MÌNH MÀ ĐI . CHO DÙ CHÚNG TA CÓ PHẠM SAI LẦM, VÀ DÙ CÓ LÀM HỌ TỨC GIẬN, HỌ CŨNG SẼ KHÔNG BAO GIỜ TRÁCH TỘI CHÚNG TA.




Lúc còn bé, cha mẹ nói gì chúng ta đều cho là đúng, mỗi người con đều tin rằng cha mẹ là toàn năng, không gì không làm được. Đến khi trưởng thành, ta mới phát hiện thì ra cha mẹ cũng chỉ là người bình thường, cũng có lúc phạm sai lầm, có những chuyện lực bất tòng tâm. Thế rồi những mộng tưởng tan tành và sụp đổ, kèm theo đó là sự nổi loạn bên trong chính chúng ta. Nhưng rồi theo thời gian, không biết từ khi nào chúng ta không còn đối chọi với cha mẹ nữa, thậm chí còn thấy thương tâm khi nhận ra rằng cha mẹ đã già rồi, cũng cần người chăm sóc. Lúc ấy trong lòng mỗi người đều cảm thấy day dứt, ý thức trách nhiệm cũng được nâng cao.

“Có phải cha mẹ hứa nhau từ kiếp trước
Tạc lại hình con nguyên vẹn trái tim người”

TÌNH CẢM THẬT SỰ RẤT MONG MANH, BẤT KỂ LÀ TÌNH THÂN, TÌNH BẠN BÈ, TÌNH YÊU HAY LÀ HÔN NHÂN ĐỀU RẤT MONG MANH DỄ VỠ, ĐỪNG ĐỢI CHO ĐẾN KHI CÓ VẾT NỨT THÌ DÙ CHO BẠN LÀM BẤT CỨ ĐIỀU GÌ CŨNG KHÓ MÀ KHÔI PHỤC TRỞ LẠI HÌNH DÁNG BAN ĐẦU

Ngay cả những người thân thiết nhất, nếu như chúng ta có những lời nói vô tình hay hành động thiếu tôn trọng cũng sẽ dễ làm họ bị tổn thương.

Thế nên, dù như thế nào, thì hãy tinh tế, cẩn trọng trong lời nói và hành động của bản thân mà chăm sóc yêu thương họ nhiều hơn. Đây không chỉ là cách thể hiện sự trân trọng người thân yêu mà cũng là cách đối nhân xử thế của một người trưởng thành chân chính.
Nguồn Đại Kỷ Nguyên




Chi phí sửa chữa

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 10, 2021 with No comments


Ông chồng nhận cú điện thoại từ trạm sửa xe:
– Vợ ngài vừa lái xe đến chỗ chúng tôi, chắc bà ấy muốn sửa xe, nhưng…
– Hiểu rồi! Đừng lo, tôi sẽ thanh toán tiền sửa xe.
– Chiếc xe có lẽ không nên chữa nữa mà chúng tôi muốn hỏi xem ông có đồng ý thanh toán khoản chi phí để sửa trạm không ạ?
Nguồn sưu tầm

Ngoại tình đa cấp

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 10, 2021 with No comments


Có một anh chồng nghi vợ mình ngoại tình. Một hôm, anh chồng cố tình đi làm và trở về nhà sớm bất ngờ và phát hiện ra vợ đang hẹn hò với tình nhân. Quá giận vợ anh thách đấu súng với gã kia. Khi ra sau vườn, anh chồng thỏa thuận với người kia là giả vờ bắn, rồi cả 2 nằm lăn ra chết để xem nếu cô vợ chọn ai thì đó là người chiến thắng, người kia phải ra đi.

Sau đó cả hai ra vườn, nổ súng, nằm lăn ra và chờ đợi, cô vợ nhìn thấy hối hả….chạy vào toilet: anh ơi, ra đây mau, nhanh lên, hai thằng ngu đó chết hết cả rồi!!!
Nguồn sưu tầm

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021

Thế nhân trong vô minh tạo nhiều nghiệp, không biết nhân quả có mắt chưa từng bỏ sót một ai

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 08, 2021 with No comments

 



Cổ nhân có câu “nhân chi sơ tính bổn thiện”, ý nói con người sinh ra bản tính vốn lương thiện. Nhưng dòng chảy của xã hội ngày nay quá mạnh, con người cũng tự theo đó mà trượt dốc không phanh, khiến bản thân không biết mình đã trở thành không tốt, tự tạo khó nạn cho cuộc đời của mình. Dưới đây là ba mẫu chuyện đáng để chúng ta suy ngẫm.

1/ Thiện đãi với người chính là tốt với mình
Một vị cao tăng vừa xuống núi liền gặp một người hành khất, do đó ông đã đem thức ăn của mình cho anh ta. Có người khuyên ông rằng: “Sư phụ không cần giúp hắn làm gì. Mọi người ở khu này đều biết hắn chuyên lừa gạt người khác”.

Vị tăng nhân cười nói: “Ta tích đức của ta, hắn tích ác của hắn, thiện ác cuối cùng đều có báo”.

“Ta đối đãi với người khác như thế nào là sự tu hành của ta, còn người khác đối đãi với ta như thế nào là nhân quả của họ. Thị phi, thiện ác, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời”.

Ở đời, có một số bộ phận người một thời đắc ý về những kế hoạch của họ, nhưng cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì. Có người thích làm việc thiện, thường chịu thua thiệt, nhưng đổi lại luôn thuận lợi và bình an

Vận mệnh đã tự có an bài, con đường nhân sinh đi thế nào là do bản thân chọn, gieo nhân nào thì sẽ gặp quả nấy. Làm nhiều việc thiện, cuối cùng sẽ nhận được phúc báo, đó là quy luật tự nhiên.

2/ Trung thực là phẩm cách quý giá
Lão Vương và Lão Mã là chủ của hai quán rượu cách nhau không xa, một người rất biết ăn nói và thông minh, còn một người thì trung thực và cứng cỏi. Lão Vương giao tiếp rộng và công việc làm ăn vô cùng phát đạt, còn Lão Mã thì trầm tính nhưng khách hàng quay lại cũng không phải ít.

Có một đoạn thời gian, chi phí mọi thứ đều tăng lên khiến cả hai phải đau đầu trong việc kinh doanh.

Có lượng khách và sự nổi tiếng rồi, lão Vương liền sinh ra tư tưởng không đứng đắn, nấu thực phẩm cũ có sẵn và kém chất lượng cho khách, tuy nhiên lợi nhuận lại tăng gấp bội. Còn Lão Mã bên kia vẫn trung thực như trước kia, đảm bảo nguyên liệu, chất lượng, kinh doanh rất vất vả, tốn sức.

Một lần nọ, có một khách hàng đến quán rượu của lão Vương và chọn được con cá lớn nhất đang còn sống. Tuy nhiên Lão Vương đã lén đổi một con cá nhỏ hơn một chút đã chết và cho vào nồi.

Nào ngờ khách hàng này lại là người “sành” ăn cá, anh ta nói rằng con cá mà anh ta chọn, mắt không phải như vậy. Hơn nữa, còn bắt cân tại chỗ, nhất quyết không bỏ qua cho quán rượu và làm lớn chuyện.

Cuối cùng, quán rượu đã bị cưỡng chế điều tra và chấn chỉnh, danh tiếng cũng theo đó mà tụt dốc nghiêm trọng, từ đó không còn náo nhiệt như trước nữa.

Sau khi sự việc này xảy ra, sự làm ăn trung thực của quán rượu lão Mã càng nhiều người biết đến hơn, mỗi ngày khách đông đến nỗi không còn một ghế trống.

Có thể thấy rằng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, và làm những việc đúng với lương tâm mới mang đến những điều tốt đẹp nhất.

Tục ngữ có câu: Người đang làm, trời đang nhìn, người bất thiện, sẽ bị trời trừng phạt.

Mọi lời nói và hành động của chúng ta, đều có người quan sát từng li từng tí, nhất cử nhất động của bản thân đều sẽ trở thành cơ sở để người khác đánh giá.

3/ Nhân quả có mắt, không bỏ sót một ai
Vào một ngày lạnh giá, nhà thơ Âm Khanh của Nam triều ngồi uống rượu với bạn bè, và mời người phục vụ đến rồi đáp lễ bằng một chút rượu thịt, thấy vậy khách khứa và bạn bè đều cười nhạo ông rằng cách hành xử của ông không đúng phép tắc gì cả.

Âm Khanh bèn nói: “Chúng ta uống rượu cả ngày, mà người hầu rượu lại không được biết mùi vị của rượu như thế nào. Điều này là mới là không đúng với lẽ thường”.

Sau này, tướng lĩnh Hầu Cảnh ở nam triều nổi loạn, Âm Khanh bị bắt làm tù binh, khi đang đối mặt sinh tử tồn vong thì bỗng có một người lạ đến cứu ông ra khỏi ngục, thì ra người này chính là người hầu rượu trước kia. Nhân quả chính là thần kỳ như vậy

Trên đời này, yêu và hận đều không phải vô duyên vô cớ, bất kỳ kết quả nào xuất hiện đều không phải ngẫu nhiên, mà xuất phát từ mọi hành động vô tình hay cố ý của mỗi người chúng ta. Gieo nhân nào gặt quả nấy, tất cả hạnh phúc khổ đau đều do chính mình tạo nên.

Cũng có người hỏi: “Tại sao có lúc gieo nhân mà lại không gặt quả?

Câu trả lời là: “Hầu như tất cả mọi thứ đều dựa vào “hạt”, và có được từ “quả”, nhưng chu kỳ phát triển của mỗi loại hạt đều không giống nhau”.

Nếu việc thiện của chúng ta không nhận được kết quả lập tức, thì đó chỉ là thời điểm chưa đến, đừng phát ra những ý nghĩ không tốt, cũng đừng vội bỏ cuộc, hãy tin rằng hồi báo không nhất định đến ngay lập tức, mà nó sẽ hiển lộ ra bằng nhiều cách và ở những thời điểm khác nhau.

Đôi khi bạn vấp ngã vì phía trước có thể có đầm lầy cản trở, nhưng đó lại là để đề phòng bạn chạy quá nhanh và không thể dừng được xe. Đôi khi bạn làm việc chăm chỉ nhưng không thấy thành quả, vì nó có thể chờ một ngày nào đó gặt hái được nhiều thành công bất ngờ.

Mọi thứ đều có nhân duyên, đường đời bằng phẳng hay gập ghềnh hoàn toàn phụ thuộc vào cách bạn bước đi như thế nào. Bạn chỉ cần lắng tâm xuống, gieo những hạt giống tốt, và lặng lẽ chờ đợi,…. những gì tốt đẹp nhất định sẽ đến.
Việt Anh / Theo secretchina.com
Ảnh internet