Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

Bức thư gửi con trai, con dâu của mẹ: “Các con à! Mẹ không phải là osin ! ”

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 06, 2021 with No comments

 




Cha mẹ đến tuổi già thường muốn được sum vầγ bên các con, các cháu. Thế nhưng, không ít người sau đó phải gồng mình để quán xuγến mọi việc trong gia đình, nghiễm nhiên trở thành osin bất đắc dĩ…

Ngàγ mẹ lên sống cùng các con, Ьắt đầu là ngàγ con dâu có bầu. Con dâu nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng lắm. Tuổi già rồi cả một đời chăm sóc các con còn không kể công thì đâu xá gì một vài việc cỏn con khi mà mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu.

Nhưng cũng Ьắt đầu từ đấγ, mẹ cảm thấγ mình thật khó để “thích nghi”…

Con dâu nghén không thể ăn, mẹ sợ ảnh hưởng đến cháu nên cố gắng thaγ đổi món. Một ngàγ mẹ nấu 5 bữa, toàn thời gian chỉ dành vào đi chợ và nấu nướng những mong con ăn nhiều cho mẹ khỏe con khỏe.

Quần áo các con thaγ ra, mẹ cũng là người đi gom nhặt, giặt và phơi. Cơm nhà ăn xong, các con tự nhiên về phòng ngủ, chỉ mình mẹ lủi thủi thu dọn như một phận sự đương nhiên.

Món nào không vừa miệng, các con nhăn nhó chê bai mà không nhìn thấγ tình γêu của mẹ trong đó. Nhà có bẩn thì mẹ là người “ngứa mắt” đầu tiên. Các con đã quen với nhà bẩn haγ đã quen với việc có mẹ ở bên?

Lịch sinh hoạt của các con cũng phải để mẹ theo dõi và nhắc nhở. Mẹ có lỡ nhắc nhiều lần vì thấγ không thực hiện thì các con đâm ra cáu bẳn. Mẹ lỡ “quên” không nhắc thì các con lại “nhắc nhở” mẹ…

Rồi cháu ra đời, cả nhà mừng rỡ hạnh phúc như thế nào. Mẹ thắp nén hương cho cha mà nước mắt lưng tròng. Cháu chào đời, các con thành một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ cảm thấγ đã buông được phần nào gánh nặng trên vai.

Nhưng câu chuγện đâu chỉ dừng lại ở đó…
Cháu chào đời cũng là lúc mẹ được các con “luγện” cách pha sữa buổi đêm, “luγện” cách cho trẻ bú bình, “luγện” cách sử dụng máγ hâm sữa, thậm chí mẹ được luγện cả cách sử dụng máγ hút sữa mà chưa biết để làm gì… Cách chăm trẻ nhỏ, mẹ dường như phải học lại từ đầu. Những gì mẹ làm đều không vừa ý các con bởi đó đã là lỗi thời, là cổ hủ.

Bên cạnh đó, mẹ vẫn phải duγ trì nhịp sống gia đình lúc nàγ khi con dâu ăn một khẩu phần riêng, còn lại mẹ và con trai ăn một khẩu phần riêng. Để cháu có sữa bú, mẹ mua chân giò, mua đu đủ… về nấu cho con dâu ăn. Mẹ đau đầu thaγ đổi món, thaγ đổi cách nấu. Mẹ làm với tất cả tình γêu nhưng thực nhiều lúc mẹ mệt mỏi…

Khi cháu lớn hơn, mẹ thấγ mình thành osin đúng nghĩa. Các con đi làm, mẹ ở nhà chơi với cháu. Các con về, các con chơi với cháu thì mẹ lại lủi thủi bếp núc. Các con thoải mái đi du lịch, đi chơi cùng bạn bè ở xa vì ở nhà đã có mẹ trông cháu.

Trong cuộc sống thường nhật, các con đi làm từ 6 giờ sáng đến 5 giờ chiều mới về, một mình mẹ quaγ ʋòпg với sữa, cháo, cơm nát… rồi xaγ, rồi giã, rồi nghiền. Chuγện tã lót, áo xống, ngủ nghê, dỗ dành… tγ tỷ thứ việc không tên nàγ đều một mình mẹ đảm trách.

Mẹ biết, mẹ trong lòng các con vẫn là mẹ của ngàγ nào, mẹ của hàng chục năm về trước. Nhưng các con à, tất cả những thứ được coi như “nghiễm nhiên” ấγ được làm bởi sự gồng mình rất lớn của mẹ với tất cả sức lực còn lại. Các con hãγ một lần nhìn lại, để thấγ rằng “Mẹ không phải là osin!”.


Nguồn Những Câu Chuyện Thú Vị

Truyện kinh dị về các bà vợ

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 06, 2021 with No comments


1.Ngày… tháng… năm…
Một hôm , tôi nói với vợ : ” Vợ ơi, rất lâu rồi anh không có cảm giác sợ giật bắn cả mình ” .
Ngày hôm sau, vợ dẫn tôi đến một cửa hàng sang trọng bán đồ trang sức , rồi bảo tôi nhìn giá chúng.
Tôi nghĩ bụng , vẫn là vợ cao tay.

2.Ngày… tháng… năm…
Hôm nay nhìn thấy bộ dạng luống cuống vụng về của vợ lúc giết cá, tôi muốn rửa nỗi nhục ngày hôm qua, đắc ý hỏi vợ : ” Em và lợn có quan hệ gì vậy ” .
Ai ngờ được vợ quay đầu lại và trả lời : Quan hệ vợ chồng.

3, Ngày… tháng… năm…
Tôi và vợ cãi nhau một trận kịch liệt. Trong phòng ngủ, vợ cầm một cái kéo cắt một lỗ to trên cái màn và nói : ” Để muỗi bay vào cắn chết anh “.
1h trôi qua, vợ lại lấy băng dán dính cái lỗ đó lại. Nhìn thấy bộ dạng loay hoay của vợ , trong lòng tôi nghĩ, chắc là cô ấy hối hận rồi, thực ra vợ mình khẩu xà tâm phật, vẫn là cô ấy thương tôi nhất.
Nghĩ bụng vậy, tôi vừa quay qua, nghe thấy cô ấy lẩm bẩm 1 mình : ” Muỗi bay vào cũng nhiều rồi, phải dán lại, không được để chúng bay ra “.
Tôi xây xẩm mặt mày.
.

4, Ngày… tháng… năm…
Buổi tối vợ nói chúng tôi phải chia sẻ việc nhà, rồi hỏi tôi :
” Rửa bát và chùi nhà anh chọn cái nào ? “. Tôi chọn rửa bát .
Rửa bát xong vợ lại hỏi : ” Tắm cho con và chùi nhà anh chọn cái nào? “. Tôi chọn tắm cho con.
Tắm cho con xong vợ lại hỏi : ” Giặt đồ và dỗ con đi ngủ anh chọn cái nào” . Tôi phân vân một lúc rồi chọn giặt đồ.
Giặt đồ xong trở vào phòng nhìn thấy vợ và con đang ngủ ngon lành, tôi bỗng cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng ……
.

5、Ngày… tháng… năm…
Một ngày, lúc tôi đang cúi đầu đọc báo, vợ bỗng nhiên nói : ” Em nghĩ anh nên đi đo mắt . Ngày nào cũng máy tính, tivi đủ kiểu . Em thấy anh hình như cận thị rồi đấy “.
Xem ra vợ ngày càng chu đáo với tôi, nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi nói : ” Ngày mai rảnh anh sẽ đến cửa hàng kính đo thị lực xem sao “.
Vợ lập tức nói : ” Không cần đâu. Bây giờ em có thể giúp anh đo thị lực. ” Cô ấy chỉ vào góc cửa và hỏi : ” Anh nhìn thấy cái gì ? “.
Tôi bán tín bán nghi : ” Một cái túi nilon “.
” Màu gì ? ”
” Màu đỏ”.
” Dùng để làm gì ? ”
” Để đựng rác “.
” Túi đầy hay túi không “.
” Túi đầy rác “.
” Thị lực anh rất tốt mà, nhưng tại sao mỗi lần anh đi ra ngoài, nhìn thấy túi này đựng đầy rác như vậy, lại cứ giả vờ không nhìn thấy. Em còn tưởng anh bị cận cơ đấy ! “.
.

6, Ngày… tháng… năm…
Sinh nhật vợ, vợ muốn mua một cái áo khoác lông thú, bèn gạ gẫm tôi : ” Anh yêu, sắp đến sinh nhật em rồi, em thích một cái áo khoác lông thú. Anh đi xem cùng em nhé !!! “.
Tôi nghĩ bụng bình thường cãi chồng như chém chả mà sao hôm nay ngọt ngào như rót mật vào tai, kiểu gì cũng phải đề phòng. Sự thật quả đúng như tôi dự đoán. Tôi vỗ đùi : ” Được, hai vợ chồng mình cùng đi, nhưng mà nhanh chân lên, vườn thú sắp đóng cửa rồi “.
Nghe xong, vợ lườm tôi rách mặt !!!
.

7, Ngày… tháng… năm…
Một hôm, tôi than thở : ” Sau khi kết hôn, anh mới hiểu được hôn nhân là xiềng xích nặng trĩu “.
Vợ gật đầu tỏ vẻ đồng cảm : ” Lẽ dĩ nhiên, vậy nên mới phải có 2 người cùng nhau gánh vác “.
Tôi cười nham hiểm nói : ” Em nghĩ xem thế này có được không ? Nếu như có 3 người cùng nhau gánh vác trách nhiệm, em cũng bớt khổ anh cũng thoải mái hơn “.
Tôi vừa nói xong, vợ bay vào giật tóc tôi. Đau điếng !!!
.

8, Ngày… tháng… năm…
Mấy hôm trước tôi nghe thấy vợ khen tôi có tài trước mặt mấy người hàng xóm, bình thường chỉ có 2 vợ chồng thì toàn bị vợ chê, nhưng trước mặt người ngoài kiểu gì cũng không dám chê chồng, tôi thực sự vô cùng cảm động. Đợi vợ vào trong nhà, tôi nắm lấy đôi bàn tay cô ấy và nói : ” Cảm ơn em đã khen anh có tài trước mặt hàng xóm . Anh thực sự rất cảm động “.
Vợ hắng giọng nói : ” Tiền không, ngoại hình không, địa vị cũng không, nếu em không nói anh có tài, người ta sẽ chửi em ngu mới đi lấy anh ”
.

9, Ngày… tháng… năm…
Một hôm đang trong giờ làm việc, vợ gọi điện thoại đến, giọng hốt hoảng : ” Chồng ơi, chết rồi . Hôm nay nhà mình bị trộm viếng thăm ”
Tôi vội vã hỏi : ” Mất đồ gì không ?”
Vợ mếu máo : ” Nhà bị lục tung hết cả lên, 5 triệu trong tủ quần áo bị mất rồi . Em đang dọn dẹp xem có bị mất gì nữa hay không . Công an đến rồi, thằng trộm cùng lúc ăn trộm mấy nhà liền, bị bảo vệ bắt lại rồi, bây giờ đang ở đồn công an đối chất, em phải liệt kê xem mất những thứ gì “.
Tôi : ” Nhanh nhanh đến xem phía sau ảnh cưới trên đầu giường có dính một chiếc phong bì, trong đó có 5 triệu “.
2 phút sau….
Vợ nói : ” Em gỡ ảnh cưới xuống xem kỹ rồi, phía sau không có gì cả “.
Tôi hốt hoảng, tên trộm này quả thực rất khôn ngoan, mấy chỗ giấu tiền đấy vợ tôi còn chả biết mà sao nó lại biết được chứ. Mà trong đó có phải ít tiền đâu , tôi đến phát điên lên mất.
Tôi vội bảo vợ vào nhà vệ sinh xem xem : ” Phía sau két nước bồn cầu, có một cái khe hở , trong khe nhét một túi bóng màu đen, em xem xem túi bóng có còn trong đó nữa không? ”
5 phút sau, vợ gọi điện đến thông báo : ” Không có đâu anh ơi, hay anh nhớ nhầm chỗ “.
Tôi lo lắng nói : ” Nhầm thế nào được, lúc sáng đi vệ sinh anh kiểm tra vẫn còn mà, tổng cộng 10 triệu, tất cả tiền đều cùng một seri . Đó là tiền năm ngoái công ty thưởng tết anh rút ra một nửa . ”
Vợ hỏi dồn : ” Chỉ có thế này thôi à, có quên chỗ nào nữa không ? ”
Tôi buồn bã : ” Hết rồi, chỉ có 15 triệu đấy thôi “.
Tôi nhắc vợ : ” Em phải nói rõ ràng với cảnh sát số tiền đấy nhé ”
Vợ bình thản trả lời : ” Được rồi, cảm ơn anh đã thể hiện một cách xuất sắc trong vụ diễn tập chống trộm của gia đình mình lần này “.
Tôi choáng váng mặt mày, ngước mắt nhìn trời, nước mắt tuôn trào thành sông, phụ nữ rốt cuộc là do yêu tinh phương nào biến thành ?
Nguồn truyện cười việt nam

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2021

NGƯỜI PHỤ NỮ DƯỚI CƠN MƯA

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 05, 2021 with No comments

 



Chị tung tăng đi khắp các ngả đường, mặc trời mưa hay nắng, dáng chị thong dong bên dòng đời vội vã. Đầu xù tóc rối bộ quần áo trông khá lập dị, miệng chị luôn luôn nở nụ cười, nụ cười ấy chưa bao giờ khép lại. Đám trẻ nhỏ chạy theo trêu chọc không có sự tôn kính nào dành cho chị. Xung quanh chẳng mấy ai để ý, quan tâm đến người phụ nữ này.

Giữa cái nắng như thiêu đốt Sài Gòn, nghe từng cơn gió phả vào da thịt bỏng rát, nhìn xa xa con đường bốc hơi lên như khói, như nấu mặt đường oi bức cả một không gian. Vẫn có người phụ nữ đôi chân trần lang thang bước đi trong hồn nhiên, trong niềm vui và hạnh phúc của riêng mình. Phía sau nụ cười ấy là một là cả một trời đau thương lẫn nước mắt. Tôi hiểu ra một sự thật của cuộc sống rằng: khi những nỗi buồn âu lo dồn dập đến, những con người mạnh mẽ sẽ đương đầu với nó, nhưng nếu nó đến quá nhiều thì một người không có sức nào để chống chọi nổi, lúc kiệt sức đành phải buông xuôi và hứng chịu sự vùi dập của nó, và kết quả là những cơn ác mộng, nỗi tự kỷ, tinh thần rơi vào hoảng loạn, trầm cảm nặng và cuối cùng điểm đến đích của chứng bệnh tâm thần.
********************

Thuở ấy, chị vẫn có gia đình như bao người phụ nữ người khác, cuộc sống hạnh phúc viên mãn trong căn nhà đầy ắp tiếng nói cười. Chị đảm đang mọi việc và giỏi trong chuyện mua bán, nhờ vào sự chịu khó, tính toán tỉ mỉ nên không lâu sau đó chị trở thành người giàu. Ba mẹ chồng thương hết mực, họ hãnh diện về chị. Khác với cô em chồng suốt ngày chỉ biết nằm ì, sáng bài tứ sắc, trưa ăn rồi nằm, tối thì kè cặp bạn bè đến vũ trường thâu đêm suốt sáng, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ. Hai mươi ba tuổi chưa có mối nào dám rước. Ba mẹ chồng hay than phiền về cô con gái rượu của mình. Từ khi có chị dâu thì lười biếng hẳn ra, cái nhà không quét, cái chén không rửa, chỉ biết ăn rồi đi chơi, việc còn lại chị dâu làm hết. Một hôm bà nói với con gái ruột của mình.

- Mày coi làm phụ với chị dâu Liên đi, cái gì mày cũng bắt nó làm, nó về nhà mình làm dâu chứ không phải làm đầy tớ đâu con.

Ông cha đang ngồi trên chiếc ghế xếp, tay cầm ly trà nóng đưa sát lên môi thổi vù vù cũng nói vào.
- Lớn rồi con không phải còn nhỏ nữa, coi làm tiếp chị bây, một mình nó làm không xuể, việc nhà, chăm sóc con cái, chuyện buôn bán ngoài cửa hàng nữa. Nó không có phút nào quởn, còn mày thì chỉ biết đi chơi. Anh hai mày thì tật nguyền nên không làm gì được việc, đáng lý ra mày phải thay anh 2 làm tiếp với nó mới phải.

Nghe xong cô ném cái quạt cầm tay xuống nền gạch.
- Mệt ba má quá, làm dâu thì phải phục vụ cho nhà chồng chứ, không lẽ anh hai lấy vợ về cho chỉ ăn rồi đẻ. Rồi sau này lấy hết tài sản, ở đâu ra cái chuyện này.

Ông hớp vài ngụm trà rồi nghiêm giọng.
- Mày nói vậy mà nghe được hả Phương, anh hai mày tàn tật. Nó lấy anh hai mày làm chồng là phước đức ba đời rồi con, lại về đây làm đủ thứ việc, mày không thấy nó khổ sao Phương.

Bà lắc đầu quay sang nhìn chồng rồi nói.
- Tôi với ông đừng nói chuyện với nó. Nó chọc tôi với ông một hồi ói máu chết bây giờ, con với cái.

Phương bắt đầu lớn tiếng.
- Sẵn đây ba má nói, giờ tôi nói luôn những cái mà tôi chịu đựng từ bấy lâu nay. Tôi là con của ba má mà chưa bao giờ ba má dành tình thương cho tôi cả, cái gì tốt đẹp cũng con Liên, còn những cái gì xấu đều của con Phương này. Ba má nghĩ lại xem trước kia chị Liên chưa về thì mọi việc trong nhà ai làm, ai lo cho ba má với anh hai, có phải một tay con Phương này không, giờ về rồi thì làm lại để tôi nghỉ chứ, tài sản sau này thuộc về bả mà.

Ông đập tay xuống bàn, chỉ thẳng tay vào mặt Phương.
- Mày im miệng ngay. Những lời mất dạy đó mà nói ra được sao. Tao với bả còn sống sờ sờ đây mà mày nói đến chuyện tài sản. Sao mày không giết tao với bả chết đi rồi lấy tài sản đi ăn chơi.

Bà quay sang Phương rồi nhẹ giọng.
- Thôi mày im đi, ổng đang nóng, đừng lớn tiếng người ta cười nhà mình, thôi ông cũng im đi.

Ông nạt lớn.
- Đó. Bà thấy đó, nuôi nó từ đó tới giờ, giờ nó nói ra những câu đó nghe được không, chiều chuộng nó cho nhiều vào.

Phương ấm ức khóc.
- Tôi có nói sai đâu mà ông bà cứ bênh cho người ngoài rồi la. Anh 2 bị bệnh sống nay chết mai, ba má già cũng sẽ chết, tôi thì đi lấy chồng, thế thì tài sản này thuộc về ai. Ba má trả lời xem.

Nghe thấy nhà trên có chuyện cãi nhau, anh hai của Phương trên chiếc xe lăn di chuyển lên nhà trên đầy khó khăn. Anh bị bại não phải ngồi xe lăn từ bé đến đến lớn, và đủ thứ các chứng bệnh trong người, nó hành hạ anh đến gầy guộc teo héo như một đứa trẻ, bác sĩ chuẩn đoán anh không sống được lâu vì cơ địa yếu từ nhỏ, không thể đẩy lùi các chứng bệnh nan y trong người. Anh may mắn có được một người vợ, anh xem đó là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mình như trời lấy đi cái này, cho lại cái khác vậy. Anh rất thương vợ, anh biết vợ mình về làm dâu là chịu rất nhiều thiệt thòi, nhiều khi anh thấy những người đàn ông dìu dắt vợ con đi chơi mà anh buồn đến phát khóc, bản thân anh không làm được như họ, nên tình yêu thương anh dành cho vợ mình nhiều hơn cả bản thân mình. Anh di chuyển sát đến nơi em gái ngồi, đôi bàn tay bé nhỏ cố gồng hết sức mình, anh tát thật mạnh vào mặt em gái muốn nhá lửa, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh đánh em gái ruột của mình. Chỉ tay vào mặt Phương với giọng nói đầy tức tối.

- Mất dạy.

Sau cái tát đau điếng của anh hai, Phương ôm mặt khóc chạy vào phòng, anh thở dồn dập vì cái tức còn đang trong người, hai ông bà tới khuyên sợ anh có chuyện xảy ra khi đang mang bệnh trong người. Bà bóp tay rồi vuốt ngực cho anh nói những lời nhẹ nhàng.
- Bình tĩnh đi con. Phương nó nói vậy chứ không có ý gì đâu.

Ông cũng tới vỗ dành anh.
- Con đang bệnh, đừng tức giận, cũng do cái con nghiệp chướng kia mà ra, ông trời ơi tôi có làm ác gì mà đối xử với tôi như vậy.

Mắt anh nhìn chằm chằm ra cửa, nói những lời uất nghẹn.
- Con không cần tài sản của cái nhà này, cái con cần là Liên.

Anh di chuyển xa phía trước nhà, ngồi đó nhìn trầm ngâm, may là vợ anh đang ở cửa hàng, nếu vợ anh có ở nhà thì chắc chắn sẽ bị tổn thương bởi những lời khó nghe của em ruột mình.

Ả nằm trong phòng khóc ù oa. Ả suy nghĩ đủ thứ chuyện, một người anh thương mình nhất lại hôm nay đánh mình chỉ vì Liên. Từ khi Liên về đây cái gì cũng hơn mình, ba mẹ thương cô ấy nhất, luôn so sánh mình với chị dâu, và tài sản của nhà mình sau này sẽ thuộc về Liên, nếu không có Liên trong căn nhà này sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay, anh em mất hòa thuận, ba mẹ thì không nương chiều ả như lúc trước. Ả nghĩ đến chuyện phải thủ tiêu chị dâu, nghĩ đi nghĩ lại, ả thấy không được, vì không trước sau gì ả cũng dính vào vòng lao lý với tội danh giết người, ả bèn suy nghĩ đến cách khác, cách nào mà làm cho Liên rời khỏi căn nhà này không trở lại mà không phải đi tù. Cuối cùng ả cũng nghĩ ra được một cách rất đê hèn, đó là : vu khống cho Liên.

Ngày mốt là đám giỗ nội. Ả thừa biết năm nào ba mẹ cũng mời đầy đủ họ hàng và có cả cha mẹ ruột của Liên đến dự. Năm nay chắc chắn sẽ giống như những năm trước. Ả sẽ làm nhục Liên trước mặt mọi người, nghĩ tới mưu kế này ả cười ha ha tự cho rằng mình thông minh, những cái suy nghĩ nó hiện trong đôi mắt đầy gian manh của ả. Ả cười thầm gật đầu rồi nói một mình.

- Được... được... để coi ở đây được bao lâu, tài sản của nhà này không phải dễ lấy đâu. Cứ chờ đó.

Từ đó Ả giả vờ ăn năn hối lỗi, xin lỗi ba mẹ và cả anh hai. Mới đó mà ả trở thành cô gái hiền ngoan, ả nấu cơm, dọn quét, rất siêng năng, không còn đi chơi nữa, mọi người ai cũng thấy làm lạ. Cả nhà đều vui khi thấy ả thay đổi một cách lạ thường. Một buổi chiều ả kêu anh hai ra nói nhỏ, trước khi chở đi bệnh viện để các bác sĩ theo dõi.

- Anh hai có biết, tại sao em lại trở thành như vậy không?
- Anh không biết, nhưng anh vui lắm, vì đây mới là em của anh như ngày nào. Mà sao em trở thành như vậy.
- Vì em muốn giữ tài sản của mình, không lọt vào tay của người lạ.
- Em nói gì vậy Phương. Anh là anh của em kia mà, đâu phải người lạ.
- Không phải anh mà là người khác.
- Ý em nói chị dâu của em sao.
- Nếu chị dâu hưởng được thì em mừng, vì đó là chị của em mà, nhưng không phải, là người khác.
- Là ai.
- Là bồ của chị dâu, chị dâu đang ngoại tình. Em chỉ sợ tài sản này vào tay của người đàn ông lạ đó.
- Em nói cái gì vậy Phương.
- Trời ơi, anh nhỏ tiếng thôi, ba mẹ nghe bây giờ. Ba mẹ lúc nào cũng bênh vực chị dâu, em nói chắc chắn ba mẹ không tin đâu, cái này em chỉ nói cho anh biết, anh đừng nói lại với bất cứ ai vì em không muốn nhà mình mang tiếng.
- Sao em lại biết Liên ngoại tình.
- Anh nghĩ đi, anh tàn tật thế này thì ai mà chịu lấy làm chồng, huống gì chị dâu đi suốt đến tối mới về.
- Chỉ có vậy mà em nghĩ chị dâu em ngoại tình hả Phương. Em có biết Liên bận vì buôn bán ở ngoài chợ không.
- Không chính mắt em thấy. Đêm đó anh còn nằm viện chưa về, em đang ngủ thì nghe tiếng chó sủa ầm trời, bước ra thì thấy chị Liên ngoài ngõ nói chuyện với ai đó, mà họ rất lén lút, một lát sau chị Liên dẫn người đàn ông đó vào nhà rồi khép nhẹ cánh cửa, bước vào phòng anh. Em lén coi thì rõ ràng chị Liên đang ngoại tình, họ không mặc đồ, em la lên thì người đàn ông đó chạy thoát vì cánh cửa chỉ khép hờ không có khóa.

Anh ngồi trên xe lăn mà như chết lặng, hỏi lại để xác minh.
- Có thật là như vậy không. Liên không phải là người như em nói đâu.
- Anh không tin thì thôi, vậy em không nói nữa. Tùy anh thôi, tài sản này là của anh, em nói vậy chỉ muốn giữ cho anh, chứ em không có gì trong này cả, em đi lấy chồng thì rõ ràng tài sản này đâu phải là của em. Thôi thì tùy anh hai vậy, ra xe đi em chở anh lên bệnh viện rồi mai đón anh về.

Nằm trong bệnh viện anh nghĩ đến lời nói của em gái mình lúc chiều, nếu nó đúng là sự thật thì quả là một cú sốc lớn nhất trong cuộc đời của anh, vì tình cảm anh dành cho Liên luôn hết mình. Nhưng anh cũng nghi ngờ đứa em gái của mình. Từ lúc Liên về làm dâu, em gái hình như rất ghét, biết đâu đây chỉ là lời chia rẽ tình cảm của hai vợ chồng. Anh cứ nằm thao thức trong bệnh viện đầy hiu quạnh. Lúc nào anh nằm viện cũng có Liên bên cạnh ngủ lại, nhưng giờ phải để cho Liên ở nhà vì mai là đám giỗ, không có Liên ở nhà thì ai lo việc bếp núc, đứa em gái tuy là phận đàn bà nhưng lại quá lười biếng. Nghĩ mà thương vợ vô cùng, anh gạt đi lời nói của em gái mình sang một bên, xem đó như lời chia rẽ, anh rất tin tưởng vào Liên vì đã chung sống bao nhiêu năm nay nên anh hiểu vợ anh là người thế nào.

Ngày giỗ nội năm nay cũng như năm trước. Ả biết hôm nay Liên nghỉ bán ở nhà nấu nướng như mọi năm, Liên dậy rất sớm lo làm ở dưới bếp cho đến trời sáng hẳn. Buổi sáng họ hàng có mặt đầy đủ, có cả ba mẹ ruột của Liên cũng đến ăn giỗ nhà sui gia như mọi năm. Họ đang ngồi uống trà trò chuyện, bỗng ở đâu xuất hiện một gã đàn ông mặc quần đùi, ở trần, từ trong phòng Liên chạy ra, trên tay còn cầm chiếc quần dài và cái áo, gương mặt gã như sợ hãi. Gã nhanh chóng chạy ra khỏi nhà với tiếng gọi của cha ả.
- Ai đó... ai đó...

Họ nhìn nhau không biết người đó là ai, Mẹ ả quay sang hỏi cha ả.
- Ủa thằng đó là ai vậy, sao nó có mặt trong phòng của con dâu mình.
Cha của Liên phân vân.
- Có khi nào con cháu của ông bà sui ở xa về ăn giỗ không.
Mẹ của ả nói để khẳng định.
- Làm gì có chuyện đó, con cháu của nhà này thì phải biết mặt chứ, nếu con cháu của nhà này thì tại sao phải lén la lén lút như vậy.
Mẹ của Liên im lặng một hồi, giờ mới lên tiếng.
- Có phải ăn trộm không bà sui, xem lại nhà có mất cái gì không.
Ba của ả nói để khẳng định đó là điều sai.
- Càng không thể nào là ăn trộm, nếu ăn trộm thì nó phải giấu mặt chứ, đằng này thấy rõ mặt nó, với ăn trộm nào mà cởi trần, mặc quần đùi như vừa mới ngủ dậy.
Ba mẹ của Liên chỉ biết im lặng nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì. Mẹ của ả nói nhỏ vào tai chồng.
- Ông ơi, có khi nào lời Phương nói với mình hồi chiều hôm qua là đúng sự thật không.
- Chắc chắn là đúng như lời Phương nói rồi. Vậy mà từ bấy lâu nay tôi cứ tưởng con Liên công dung ngôn hạnh, một lòng vì chồng, giờ tôi mới biết mình đã nhìn sai người.
Ba mẹ của Liên đứng như trời trồng, không biết nói như thế nào. Cuối cùng mẹ của Liên cũng lên tiếng.
- Anh sui, chị sui, nói gì tôi không hiểu. Con Ái Liên nhà tôi nó không làm vậy đâu, đừng nói vậy tội nghiệp cho nó.
Mẹ của ả lắc đầu rồi đáp.
- Anh chị sui không hiểu thì kêu con gái của mình lên hỏi là sẽ hiểu. Phụ nữ có chồng mà còn dẫn trai vào nhà trong lúc chồng vắng nhà, thiệt là xấu hổ. Đúng là con trai nhà tôi nó vô phước mới cưới con gái anh chị làm vợ.
Mẹ của Liên chảy hai hàng nước mắt. Bà quá xấu hổ khi con mình bị xúc phạm trước đám đông. Ba của Liên tức giận gọi to.
- Liên đâu, mày lên đây tao biểu.
Liên nghe ba của mình gọi, chị bỏ hết công việc dưới bếp vội vàng chạy lên.
- Thưa cha gọi con.
- Mày còn dám kêu tao là cha nữa hay sao.
- Cha nói gì con không hiểu.
- Tại sao mày lại dám dẫn trai vào nhà, khi chồng mày không có ở nhà.
- Cha nói cái gì vậy, con có dẫn ai vào nhà đâu.
Ả từ dưới bước lên, hai tay chắp sau lưng nói giọng đầy mỉa mai.
- Chị đóng kịch giỏi thật, tôi đã thấy rất nhiều lần nhưng không có bằng chứng, giờ thì không còn gì để chối nữa.
- Phương em đang nói gì vậy, chị có dẫn ai vào nhà đâu.
- Câm miệng đi thứ ngoại tình, chị đã lừa dối anh tôi suốt mấy tháng qua. Không dẫn ai vào nhà, mà ở đây ai cũng nhìn thấy.
Liên khóc thành tiếng, nắm tay ba mẹ ruột rồi đến ba mẹ chồng.
- Ba mẹ ơi, con không phải là người như vậy, xin ba mẹ hiểu cho con. Con không có làm chuyện đó.
Ba của Liên, tát chị thật mạnh như trời giáng.
- Mày đúng là thứ lăng loàn, tao không có đứa con như mày, từ nay về sau mày sống hay chết đó là chuyện của mày, không liên quan đến họ Dương nhà tao. Kể từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.
Ông quay sang cúi đầu trước ba mẹ của ả.
- Tôi xin lỗi hai ông bà, vì đã không dạy dỗ nó cho tốt. Tôi giao nó lại cho hai ông bà, muốn xử lý thế nào tùy ông bà. Tôi không còn mặt mũi nào ở đây. Tôi về đây.

Ông và vợ bước chân ra về với gương mặt đầy tức giận. Liên ôm mặt khóc, tiếng khóc như uất nghẹn ở cổ họng không còn phát ra tiếng chỉ còn nghe hớt hớt trong tột cùng của bi thảm rồi im dần. Ả đứng trong liếc mắt nở nụ cười gian trá và hài lòng với màn kịch mà mình đã dựng lên. Ba mẹ ả nhìn nhau rồi nói.
- Mày cút ra khỏi nhà tao ngay, từ nay về sau cấm mày quay lại căn nhà này, tao không có đứa con dâu lăng loàn như mày.

Chị bước chân ra đi như một kẻ mất hồn, cứ đi trong vô định, chẳng biết phải đi về đâu. Đêm đó chị lang thang trên khắp con phố, đói bụng, mệt rã rời, chẳng biết trút tâm sự chia sớt cùng ai. Trời đổ mưa phố xá lạnh như giữa mùa đông. Chị vội vàng chạy vào gầm cầu, ngồi co ro hai tay ôm lấy hai chân, gục đầu xuống gối như một bóng ma giữa đêm trường. Cuộc đời chị chưa bao giờ thê thảm như đêm nay. Bây giờ chị có khác gì như một kẻ ăn mày, không nhà không cửa, nằm co ro dưới gầm cầu, ai đi ngang thương tình ném cho chị ổ bánh mì, vài chai nước chị đều lấy như một người ăn mày. Ngày nào vẫn còn là một bà chủ, ăn mặc đẹp xinh, có rất nhiều tiền, có một mái ấm gia đình hạnh phúc, thế mà bây giờ ra chị ra nông nỗi tồi tàn như thế này.

Đôi khi nhớ chồng, nhớ gia đình trở về thăm, nhưng lần nào về cũng bị nhà chồng đuổi không cho vào nhà, chị chỉ còn biết đứng trước cổng nhìn vào căn nhà đã khóa cửa mà miệng ú ớ. Kể từ đó, chị ít nói chuyện, miệng luôn luôn cười, đi lang thang khắp nơi, có khi ca hát nhảy múa rồi tự vỗ tay, có khi tự nói chuyện với cái bóng của chính mình.

Sau khi đuổi Liên ra khỏi nhà, ba mẹ của ả cũng thấy buồn, vì ngày nào Liên còn cũng chu toàn mọi việc trong nhà, mà giờ bề bộn chưa từng thấy. Riêng ả thì vẫn tính nào tật nấy, vẫn như ăn chơi như cũ, vẫn thâu đêm suốt sáng thường xuyên vắng nhà. Ba mẹ của ả bị bệnh không ai chăm sóc, bỗng nhiên họ thấy nhớ Liên vô cùng, giờ thì hai vợ chồng phải tự túc chăm sóc nhau và còn phải chăm sóc thêm anh hai của ả, mọi việc rối ren cả lên từ lúc Liên bị đuổi ra khỏi nhà.

Một hôm ba mẹ ả đưa anh hai đi bệnh viện trên một chiếc xe hơi, đến một đoạn xe bị hư phải dừng lại, ba ả gọi mọi người xuống xe và đón chiếc taxi đi cho kịp giờ khám bệnh, việc xe hư để về rồi tính. Ông vẫy chiếc taxi bên kia đường, cả ba người đều lên taxi đi, khi tài xế quay mặt lại hỏi.
- Hai bác và anh đi tới đâu.

Ba mẹ ả như đứng hình khi nhận ra, tài xế này chính là người hôm đó đã vào nhà ông, người mà con gái ông đã cho rằng ngoại tình với Liên. Hai ông bà vẫn nhớ gương mặt của hắn lúc chạy ra, ở trần, mặc quần đùi, tay cầm cái quần dài và chiếc áo, không thể lầm vào đâu được, chính hắn. Hình như hắn hoàn toàn không nhận ra hai ông bà. Ông trả lời với hắn.
- Tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy, phiền anh đưa tôi đến đó.
Hắn gật đầu rồi lái xe, trên đường đi hắn liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại. Riêng có một cuộc gọi làm hai ông bà chết điếng.
- A lô Phương hả, cái tiền cô thuê tôi vào phòng của chị dâu cô để vu khống ngoại tình, cô tính khi nào trả đây.
Hai ông bà và cả anh hai ả, cứ nhìn nhau trong đau đớn tột cùng. Hai ông bà yêu cầu dừng xe để nói chuyện.
- Chúng tôi là người thân của Phương đây, nó nợ anh bao nhiêu, chúng tôi trả.
Hắn giật mình khi được nghe giới thiệu là người thân của Phương, Hắn cứ ấp úng.
- À không có gì đâu hai bác. Phương kia kìa, không phải con của hai bác.
Mẹ của ả nghiêm giọng với hắn.
- Nếu anh không nói, chúng tôi sẽ báo công an, và trình bày mọi chuyện hôm đó với hãng taxi nơi anh đang làm việc. Nếu anh nói sự thật tiền của Phương tôi trả thay nó và tặng riêng anh thêm một số tiền.
Hắn cứ do dự và cuối cùng hắn cũng khai thật, vì không đường nào để thoát khi công việc của hắn bị đe dọa, và cả trách nhiệm dân sự.
- Con của hai ông bà, thuê tôi vào phòng chị dâu cô ấy, để vu khống rằng chị dâu cô ấy ngoại tình với tôi.
Ba của ả tiếp tục dò xét hỏi.
- Nhưng anh vào nhà tôi bằng cách nào.
- Lúc 5 giờ sáng, Phương ra mở cửa chính cho tôi, giờ đó con dâu của hai ông bà xuống bếp làm công chuyện, cửa phòng không khóa, nên tôi vào và chui trong tủ đồ, đợi khi nào Phương nháy máy làm hiệu, tôi sẽ bước ra đúng với kế hoạch của Phương đã giao cho tôi. Tôi chỉ làm việc theo yêu cầu của Phương với giá 10 triệu đồng, ngoài ra tôi không biết gì nữa, xin ông bà bỏ qua cho.

Cả ba người nghe như tiếng sét bên tai, anh hai của ả đã ngất xỉu ngay tại chỗ, mẹ của ả khóc lên khóc xuống, ba ả cũng khóc như một đứa trẻ con, ông hét lớn lên.
- Liên, con đang ở đâu, ba xin lỗi con rất nhiều... Liên ơi...con dâu hiếu thảo của ba. Hãy tha lỗi cha ba.

Đưa anh hai ả đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch phải thở bằng oxy, đôi mắt anh hai ả nước mắt lăn dài xuống chiếc băng ca. Chiều đó ba mẹ ả, tức tốc đón xe đến Chợ Lớn để gặp ông sui nói ra sự thật và cả lời xin lỗi. Ba mẹ ả trình bày đầu đuôi câu chuyện cho ông sui nghe, nghe xong ba mẹ ruột của Liên khóc như mưa. Ba của Liên tự tát vào mặt mình rồi gọi.
- Liên ơi, đứa con tội nghiệp của ba.
Mẹ của Liên nói trong hoảng loạn.
- Liên con tôi... Liên con tôi. Tôi phải đi tìm con tôi, tôi phải đi tìm con tôi.

Mẹ của Liên chạy ra khỏi nhà, còn lại ba người cùng khóc trên cùng một nỗi đau. Ngày hôm đó anh hai của ả không chịu được cú sốc nên đã mất ngay tại bệnh viện. Một tháng sau ba của ả vì quá đau buồn với nỗi thương nhớ con và lương tâm ray rứt, nên cũng đã mất. Không lâu sau đó mẹ của ả không còn ai chăm sóc mỗi khi bệnh tật nên cũng đi theo ba ả.

Những lời người xung quanh kể về chị tôi muốn rớt hai hàng nước mắt. Tôi đồng cảm cùng nỗi lòng người phụ nữ sau khi trải qua những niềm đau tột cùng. Vào một chiều tôi trở lại nơi cũ, bầu trời kéo mây đen giăng kín, sắp có một cơn mưa thật lớn như ông trời khóc thương cho số phận của chị. Chị vẫn còn còn lang thang nơi đó, tôi bước tới gần nắm lấy bàn tay của chị, đôi tay gầy guộc trơ xương nhưng đã chạm vào sóng gió và những cay đắng nhất của cuộc đời. Ba mẹ ruột đã từng đón chị về nhà chăm sóc và chữa trị, nhưng chị lại muốn lang thang như không có sự ràng buộc nào. Phụ nữ là phải đẹp, phải kiếm thật nhiều tiền, không lệ thuộc vào ai, chăm chút và yêu bản thân mình, nhưng chị không được điều đó, chị giờ như một đứa trẻ mà miệng đời gọi là " người điên" không suy, không nghĩ, không toan tính, không dối trá, chỉ biết cười và cười. Cũng tốt thôi nó giúp chị quên đi một kí ức rất đau buồn, đó là nỗi ám ảnh mà chẳng ai muốn nhớ tới, chị vẫn giữ nụ cười rất hồn nhiên, nó hồn nhiên nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời chị.

Đôi khi trong cuộc sống người ta mệt mỏi với những thứ lo toan, áp lực, và nỗi buồn đang đè lên tinh thần lẫn thân xác họ. Họ cũng muốn được như chị để quên hết tất cả, đổi lại sự bình yên giữa giông bão cuộc đời. Cơn mưa đã đến, chị thích thú dang tay ca hát nhảy múa, chị vui trong niềm vui của riêng chị, chẳng ai biết đó là niềm vui gì. Chị vẫn cười, vẫn nghêu ngao hát, chị đi về cuối con đường cười đùa hòa mình vào cơn mưa chiều hối hả của Sài Gòn. Dáng chị mịt mờ như làn sương ảo, nhưng dáng ấy sẽ hiện rõ trong tâm trí tôi từ đây và cả về sau này.
Quang Nguyễn.
Nguồn truyện ngắn

Thứ Ba, 2 tháng 3, 2021

Đàn ông nên lấy vợ đẹp hay xấu ?

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 02, 2021 with No comments

 


Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố cực khó. Thời hạn trả lời là một năm, nếu không giải được câu đố thì Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: Người phụ nữ thật sự muốn gì?

Câu đố này có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian cũng bó tay, nên với Arthur quả là một thử thách quá lớn, nhưng như vậy vẫn có cơ hội sống hơn là bị giết, Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.

Khi trở về Anh Quốc, Ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các vị Cha xứ đến cả các quan toà, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Cuối cùng mọi người khuyên vua là nên đến hỏi mụ phù thuỷ già, có lẽ chỉ còn mụ ta mới có thể giải được câu đố hóc búa này.

Những ngày cuối năm cũng đã tới gần, Arthur đành đến hỏi ý kiến mụ phù thuỷ (thuở xưa phù thuỷ bị kỳ thị). Mụ ta đồng ý trả lời nhưng với điều kiện: để mụ cưới Garwain - Hiệp sĩ dũng cảm của Hội Bàn Tròn, người bạn thân nhất của nhà vua.

Arthur thất kinh. Mụ ta vừa xấu vừa bẩn thỉu, Ngài chưa từng thấy ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.

Khi biết chuyện, Garwain nói với Arthur rằng sự hy sinh này của chàng làm sao có thể so được với huyết thống Hoàng Gia, sự tồn tại của Hội Bàn Tròn và Vương Quốc Anh. Chàng Hiệp sĩ chấp nhận cuộc hôn nhân và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.

Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: 'Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình'.
Ngay lập tức, ai cũng nhận ra mụ ta vừa giải được một chân lý. Quả thật Vua nước láng giềng rất hài lòng và cho Arthur khỏi án tử hình.

Nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng Hiệp sĩ. Tưởng chừng không gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng Hiệp sĩ Garwain vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ dùng bàn tay bẩn thỉu nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Mọi người hết sức kinh hãi.

Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào phòng hoa chúc. Nhưng trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái đẹp tuyệt trần đang nằm đợi chàng.

Cô từ tốn giải thích, là vì chàng rất tốt với cô dưới hình dạng một mụ phù thuỷ, nên để thưởng cho chàng, cô sẽ biến thành người vợ xinh đẹp hiền hòa suốt 12 tiếng/ngày.

Vấn đề là chàng phải lựa chọn vào ban ngày hay là ban đêm. Garwain bắt đầu cân nhắc: 'Ban ngày nếu nàng xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng vào ban đêm làm sao mà ta chịu nổi? Ngược lại, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên thiên thần'.

Garwain cuối cùng đáp rằng: 'Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu lúc nào cũng được'.

Câu trả lời tất nhiên làm cho phù thuỷ hài lòng và nàng cười nói rằng sẽ hóa thân thành người vợ xinh đẹp suốt đời bên chàng. Đó là phần thưởng cho đàn ông biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.



Cuối đời, Hiệp sĩ Garwain của chúng ta thường dặn dò con cháu: 'Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, cần lưu ý chính là từ sâu bên trong cô ta vẫn luôn là một phù thuỷ'.

Vợ nhẹ nhõm khi chồng không đi bước chân định mệnh

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 02, 2021 with No comments

 

Hai vợ chồng nhà nọ cãi nhau, anh chồng chán nản nói:
- Tốt nhất chúng ta chia tay.
Người vợ tiếp lời:
- Nếu điều đó làm anh vui, em đồng ý.
Anh chồng ra điều kiện:
- Chúng ta mỗi người bước đi 100 bước về hai hướng khác nhau, nếu hết 100 bước mà cả hai quay đầu lại thì coi như không có chuyện gì, còn không thì về sau này nếu gặp lại nhau chúng ta vẫn coi nhau là bạn bè nhé.
Anh chồng kìm lòng bước qua 99 bước, đến bước cuối cùng thì quay đầu lại, sững sờ khi thấy người vợ không đi về hướng ngược lại mà đi theo ngay sau lưng.
- Chỉ cần anh quay lại, em sẽ luôn ở phía sau anh. – cô vợ điềm tĩnh đáp.
Anh chồng nghẹn ngào nấc không thành tiếng, ôm choàng vợ vào lòng rưng rưng, còn người vợ lặng lẽ quẳng viên gạch trong tà áo xuống bụi cây, nghĩ thầm trong bụng: ‘Chỉ cần ông dám bước thêm 1 bước nữa thì biết tay bà!’.
- sưu tầm-

Tiêu chuẩn chọn chồng của cô gái thông minh

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 02, 2021 with No comments

 


Ba chàng trai cùng theo đuổi một cô gái.
Cô gái nói:
- Sau khi các anh đi một vòng quanh thế giới trở về, em sẽ đưa ra câu trả lời.
Thế là chàng trai thứ nhất bắt đầu hành trình thăm thú châu Âu rồi sang châu Mỹ.
Chàng trai thứ hai hăm hở khám phá châu Á rồi sang châu Úc.
Chàng trai thứ ba chỉ đi một vòng quanh cô và nói:
- Em chính là thế giới của anh.
Cô gái vô cùng cảm động với chàng trai thứ ba, đôi mắt đẫm lệ và cuối cùng cô ấy quyết định chọn lấy chàng trai... giàu nhất trong ba người bọn họ.
Nguồn sưu tầm

Thứ Hai, 1 tháng 3, 2021

Đồng hồ báo thức

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 01, 2021 with No comments

 

Khi cậu con trai lên giường đi ngủ là 11 giờ tối, bên ngoài cửa sổ tuyết đã rơi. Cậu rúc vào trong chăn, cầm đồng hồ báo thức, nhận ra đồng hồ đã bị đứng rồi, cậu lại quên không mua pin. Trời lạnh thế này, cậu không muốn dậy. Cậu gọi điện thoại đường dài cho mẹ:

“Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, ngày mai con phải dậy sớm đến công ty đi họp, 6 giờ sáng mẹ gọi điện thoại đánh thức con nhé.”

Giọng của mẹ cậu ở đầu dây bên kia có hơi khàn khàn, có thể là bà đang ngủ dở giấc thì bị cậu đánh thức lúc nửa đêm, mẹ cậu nói: “Được rồi, con ạ.”

Khi đồng hồ reo lên, cậu đang mơ một giấc mơ đẹp, bên ngoài trời vẫn còn mờ tối. Đầu dây bên kia mẹ cậu nói: “Con này, con mau dậy đi, hôm nay phải đi họp đấy”. Tôi nhấc tay lên xem giờ, mới có 5 giờ 40. Cậu khó chịu kêu lên: “Chẳng phải con nói là 6 giờ sao ạ? Con còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, bị mẹ làm tỉnh rồi!”. Đột nhiên mẹ cậu không nói gì nữa, cậu gác máy.

Cậu thức dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài. Trời lạnh thật, khắp nơi trên trời dưới đất đâu đâu cũng đầy tuyết. Đứng ở trạm xe buýt, cậu không ngừng dậm dậm chân cho ấm. Bên cạnh cậu có hai cụ già tóc đã bạc trắng. Cậu nghe thấy ông cụ nói với bà cụ: “Bà xem cả đêm bà chẳng ngủ được, sáng sớm đã bắt đầu giục tôi rồi, bây giờ lại phải đợi lâu như thế này”.

Đúng vậy, chuyến xe đầu tiên phải 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng xe cũng đến, cậu lên xe. Người lái xe là một tài xế trẻ tuổi, anh ấy đợi cậu lên xe rồi từ từ lái đi. Cậu nói: “Này, tài xế, ở dưới còn có hai cụ già nữa đấy. Trời lạnh như vậy, người ta đợi xe lâu lắm rồi, sau anh không đợi họ lên xe rồi hẵng lái đi?”.

Anh chàng tự hào nói: “Không sao, đó là bố mẹ tôi! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe buýt, họ đến xem tôi đấy!”

Đột nhiên tôi khóc, tôi thấy bố gửi tin nhắn đến: “Con à, mẹ nói là mẹ không tốt. Mẹ cứ ngủ không yên, dậy từ rất sớm, lo con bị trễ họp”.
Thanh Trúc