Chị tung tăng đi khắp các ngả đường, mặc trời mưa hay nắng, dáng chị thong dong bên dòng đời vội vã. Đầu xù tóc rối bộ quần áo trông khá lập dị, miệng chị luôn luôn nở nụ cười, nụ cười ấy chưa bao giờ khép lại. Đám trẻ nhỏ chạy theo trêu chọc không có sự tôn kính nào dành cho chị. Xung quanh chẳng mấy ai để ý, quan tâm đến người phụ nữ này.
Giữa cái nắng như thiêu đốt Sài Gòn, nghe từng cơn gió phả vào da thịt bỏng rát, nhìn xa xa con đường bốc hơi lên như khói, như nấu mặt đường oi bức cả một không gian. Vẫn có người phụ nữ đôi chân trần lang thang bước đi trong hồn nhiên, trong niềm vui và hạnh phúc của riêng mình. Phía sau nụ cười ấy là một là cả một trời đau thương lẫn nước mắt. Tôi hiểu ra một sự thật của cuộc sống rằng: khi những nỗi buồn âu lo dồn dập đến, những con người mạnh mẽ sẽ đương đầu với nó, nhưng nếu nó đến quá nhiều thì một người không có sức nào để chống chọi nổi, lúc kiệt sức đành phải buông xuôi và hứng chịu sự vùi dập của nó, và kết quả là những cơn ác mộng, nỗi tự kỷ, tinh thần rơi vào hoảng loạn, trầm cảm nặng và cuối cùng điểm đến đích của chứng bệnh tâm thần.
********************
Thuở ấy, chị vẫn có gia đình như bao người phụ nữ người khác, cuộc sống hạnh phúc viên mãn trong căn nhà đầy ắp tiếng nói cười. Chị đảm đang mọi việc và giỏi trong chuyện mua bán, nhờ vào sự chịu khó, tính toán tỉ mỉ nên không lâu sau đó chị trở thành người giàu. Ba mẹ chồng thương hết mực, họ hãnh diện về chị. Khác với cô em chồng suốt ngày chỉ biết nằm ì, sáng bài tứ sắc, trưa ăn rồi nằm, tối thì kè cặp bạn bè đến vũ trường thâu đêm suốt sáng, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ. Hai mươi ba tuổi chưa có mối nào dám rước. Ba mẹ chồng hay than phiền về cô con gái rượu của mình. Từ khi có chị dâu thì lười biếng hẳn ra, cái nhà không quét, cái chén không rửa, chỉ biết ăn rồi đi chơi, việc còn lại chị dâu làm hết. Một hôm bà nói với con gái ruột của mình.
- Mày coi làm phụ với chị dâu Liên đi, cái gì mày cũng bắt nó làm, nó về nhà mình làm dâu chứ không phải làm đầy tớ đâu con.
Ông cha đang ngồi trên chiếc ghế xếp, tay cầm ly trà nóng đưa sát lên môi thổi vù vù cũng nói vào.
- Lớn rồi con không phải còn nhỏ nữa, coi làm tiếp chị bây, một mình nó làm không xuể, việc nhà, chăm sóc con cái, chuyện buôn bán ngoài cửa hàng nữa. Nó không có phút nào quởn, còn mày thì chỉ biết đi chơi. Anh hai mày thì tật nguyền nên không làm gì được việc, đáng lý ra mày phải thay anh 2 làm tiếp với nó mới phải.
Nghe xong cô ném cái quạt cầm tay xuống nền gạch.
- Mệt ba má quá, làm dâu thì phải phục vụ cho nhà chồng chứ, không lẽ anh hai lấy vợ về cho chỉ ăn rồi đẻ. Rồi sau này lấy hết tài sản, ở đâu ra cái chuyện này.
Ông hớp vài ngụm trà rồi nghiêm giọng.
- Mày nói vậy mà nghe được hả Phương, anh hai mày tàn tật. Nó lấy anh hai mày làm chồng là phước đức ba đời rồi con, lại về đây làm đủ thứ việc, mày không thấy nó khổ sao Phương.
Bà lắc đầu quay sang nhìn chồng rồi nói.
- Tôi với ông đừng nói chuyện với nó. Nó chọc tôi với ông một hồi ói máu chết bây giờ, con với cái.
Phương bắt đầu lớn tiếng.
- Sẵn đây ba má nói, giờ tôi nói luôn những cái mà tôi chịu đựng từ bấy lâu nay. Tôi là con của ba má mà chưa bao giờ ba má dành tình thương cho tôi cả, cái gì tốt đẹp cũng con Liên, còn những cái gì xấu đều của con Phương này. Ba má nghĩ lại xem trước kia chị Liên chưa về thì mọi việc trong nhà ai làm, ai lo cho ba má với anh hai, có phải một tay con Phương này không, giờ về rồi thì làm lại để tôi nghỉ chứ, tài sản sau này thuộc về bả mà.
Ông đập tay xuống bàn, chỉ thẳng tay vào mặt Phương.
- Mày im miệng ngay. Những lời mất dạy đó mà nói ra được sao. Tao với bả còn sống sờ sờ đây mà mày nói đến chuyện tài sản. Sao mày không giết tao với bả chết đi rồi lấy tài sản đi ăn chơi.
Bà quay sang Phương rồi nhẹ giọng.
- Thôi mày im đi, ổng đang nóng, đừng lớn tiếng người ta cười nhà mình, thôi ông cũng im đi.
Ông nạt lớn.
- Đó. Bà thấy đó, nuôi nó từ đó tới giờ, giờ nó nói ra những câu đó nghe được không, chiều chuộng nó cho nhiều vào.
Phương ấm ức khóc.
- Tôi có nói sai đâu mà ông bà cứ bênh cho người ngoài rồi la. Anh 2 bị bệnh sống nay chết mai, ba má già cũng sẽ chết, tôi thì đi lấy chồng, thế thì tài sản này thuộc về ai. Ba má trả lời xem.
Nghe thấy nhà trên có chuyện cãi nhau, anh hai của Phương trên chiếc xe lăn di chuyển lên nhà trên đầy khó khăn. Anh bị bại não phải ngồi xe lăn từ bé đến đến lớn, và đủ thứ các chứng bệnh trong người, nó hành hạ anh đến gầy guộc teo héo như một đứa trẻ, bác sĩ chuẩn đoán anh không sống được lâu vì cơ địa yếu từ nhỏ, không thể đẩy lùi các chứng bệnh nan y trong người. Anh may mắn có được một người vợ, anh xem đó là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mình như trời lấy đi cái này, cho lại cái khác vậy. Anh rất thương vợ, anh biết vợ mình về làm dâu là chịu rất nhiều thiệt thòi, nhiều khi anh thấy những người đàn ông dìu dắt vợ con đi chơi mà anh buồn đến phát khóc, bản thân anh không làm được như họ, nên tình yêu thương anh dành cho vợ mình nhiều hơn cả bản thân mình. Anh di chuyển sát đến nơi em gái ngồi, đôi bàn tay bé nhỏ cố gồng hết sức mình, anh tát thật mạnh vào mặt em gái muốn nhá lửa, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh đánh em gái ruột của mình. Chỉ tay vào mặt Phương với giọng nói đầy tức tối.
- Mất dạy.
Sau cái tát đau điếng của anh hai, Phương ôm mặt khóc chạy vào phòng, anh thở dồn dập vì cái tức còn đang trong người, hai ông bà tới khuyên sợ anh có chuyện xảy ra khi đang mang bệnh trong người. Bà bóp tay rồi vuốt ngực cho anh nói những lời nhẹ nhàng.
- Bình tĩnh đi con. Phương nó nói vậy chứ không có ý gì đâu.
Ông cũng tới vỗ dành anh.
- Con đang bệnh, đừng tức giận, cũng do cái con nghiệp chướng kia mà ra, ông trời ơi tôi có làm ác gì mà đối xử với tôi như vậy.
Mắt anh nhìn chằm chằm ra cửa, nói những lời uất nghẹn.
- Con không cần tài sản của cái nhà này, cái con cần là Liên.
Anh di chuyển xa phía trước nhà, ngồi đó nhìn trầm ngâm, may là vợ anh đang ở cửa hàng, nếu vợ anh có ở nhà thì chắc chắn sẽ bị tổn thương bởi những lời khó nghe của em ruột mình.
Ả nằm trong phòng khóc ù oa. Ả suy nghĩ đủ thứ chuyện, một người anh thương mình nhất lại hôm nay đánh mình chỉ vì Liên. Từ khi Liên về đây cái gì cũng hơn mình, ba mẹ thương cô ấy nhất, luôn so sánh mình với chị dâu, và tài sản của nhà mình sau này sẽ thuộc về Liên, nếu không có Liên trong căn nhà này sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay, anh em mất hòa thuận, ba mẹ thì không nương chiều ả như lúc trước. Ả nghĩ đến chuyện phải thủ tiêu chị dâu, nghĩ đi nghĩ lại, ả thấy không được, vì không trước sau gì ả cũng dính vào vòng lao lý với tội danh giết người, ả bèn suy nghĩ đến cách khác, cách nào mà làm cho Liên rời khỏi căn nhà này không trở lại mà không phải đi tù. Cuối cùng ả cũng nghĩ ra được một cách rất đê hèn, đó là : vu khống cho Liên.
Ngày mốt là đám giỗ nội. Ả thừa biết năm nào ba mẹ cũng mời đầy đủ họ hàng và có cả cha mẹ ruột của Liên đến dự. Năm nay chắc chắn sẽ giống như những năm trước. Ả sẽ làm nhục Liên trước mặt mọi người, nghĩ tới mưu kế này ả cười ha ha tự cho rằng mình thông minh, những cái suy nghĩ nó hiện trong đôi mắt đầy gian manh của ả. Ả cười thầm gật đầu rồi nói một mình.
- Được... được... để coi ở đây được bao lâu, tài sản của nhà này không phải dễ lấy đâu. Cứ chờ đó.
Từ đó Ả giả vờ ăn năn hối lỗi, xin lỗi ba mẹ và cả anh hai. Mới đó mà ả trở thành cô gái hiền ngoan, ả nấu cơm, dọn quét, rất siêng năng, không còn đi chơi nữa, mọi người ai cũng thấy làm lạ. Cả nhà đều vui khi thấy ả thay đổi một cách lạ thường. Một buổi chiều ả kêu anh hai ra nói nhỏ, trước khi chở đi bệnh viện để các bác sĩ theo dõi.
- Anh hai có biết, tại sao em lại trở thành như vậy không?
- Anh không biết, nhưng anh vui lắm, vì đây mới là em của anh như ngày nào. Mà sao em trở thành như vậy.
- Vì em muốn giữ tài sản của mình, không lọt vào tay của người lạ.
- Em nói gì vậy Phương. Anh là anh của em kia mà, đâu phải người lạ.
- Không phải anh mà là người khác.
- Ý em nói chị dâu của em sao.
- Nếu chị dâu hưởng được thì em mừng, vì đó là chị của em mà, nhưng không phải, là người khác.
- Là ai.
- Là bồ của chị dâu, chị dâu đang ngoại tình. Em chỉ sợ tài sản này vào tay của người đàn ông lạ đó.
- Em nói cái gì vậy Phương.
- Trời ơi, anh nhỏ tiếng thôi, ba mẹ nghe bây giờ. Ba mẹ lúc nào cũng bênh vực chị dâu, em nói chắc chắn ba mẹ không tin đâu, cái này em chỉ nói cho anh biết, anh đừng nói lại với bất cứ ai vì em không muốn nhà mình mang tiếng.
- Sao em lại biết Liên ngoại tình.
- Anh nghĩ đi, anh tàn tật thế này thì ai mà chịu lấy làm chồng, huống gì chị dâu đi suốt đến tối mới về.
- Chỉ có vậy mà em nghĩ chị dâu em ngoại tình hả Phương. Em có biết Liên bận vì buôn bán ở ngoài chợ không.
- Không chính mắt em thấy. Đêm đó anh còn nằm viện chưa về, em đang ngủ thì nghe tiếng chó sủa ầm trời, bước ra thì thấy chị Liên ngoài ngõ nói chuyện với ai đó, mà họ rất lén lút, một lát sau chị Liên dẫn người đàn ông đó vào nhà rồi khép nhẹ cánh cửa, bước vào phòng anh. Em lén coi thì rõ ràng chị Liên đang ngoại tình, họ không mặc đồ, em la lên thì người đàn ông đó chạy thoát vì cánh cửa chỉ khép hờ không có khóa.
Anh ngồi trên xe lăn mà như chết lặng, hỏi lại để xác minh.
- Có thật là như vậy không. Liên không phải là người như em nói đâu.
- Anh không tin thì thôi, vậy em không nói nữa. Tùy anh thôi, tài sản này là của anh, em nói vậy chỉ muốn giữ cho anh, chứ em không có gì trong này cả, em đi lấy chồng thì rõ ràng tài sản này đâu phải là của em. Thôi thì tùy anh hai vậy, ra xe đi em chở anh lên bệnh viện rồi mai đón anh về.
Nằm trong bệnh viện anh nghĩ đến lời nói của em gái mình lúc chiều, nếu nó đúng là sự thật thì quả là một cú sốc lớn nhất trong cuộc đời của anh, vì tình cảm anh dành cho Liên luôn hết mình. Nhưng anh cũng nghi ngờ đứa em gái của mình. Từ lúc Liên về làm dâu, em gái hình như rất ghét, biết đâu đây chỉ là lời chia rẽ tình cảm của hai vợ chồng. Anh cứ nằm thao thức trong bệnh viện đầy hiu quạnh. Lúc nào anh nằm viện cũng có Liên bên cạnh ngủ lại, nhưng giờ phải để cho Liên ở nhà vì mai là đám giỗ, không có Liên ở nhà thì ai lo việc bếp núc, đứa em gái tuy là phận đàn bà nhưng lại quá lười biếng. Nghĩ mà thương vợ vô cùng, anh gạt đi lời nói của em gái mình sang một bên, xem đó như lời chia rẽ, anh rất tin tưởng vào Liên vì đã chung sống bao nhiêu năm nay nên anh hiểu vợ anh là người thế nào.
Ngày giỗ nội năm nay cũng như năm trước. Ả biết hôm nay Liên nghỉ bán ở nhà nấu nướng như mọi năm, Liên dậy rất sớm lo làm ở dưới bếp cho đến trời sáng hẳn. Buổi sáng họ hàng có mặt đầy đủ, có cả ba mẹ ruột của Liên cũng đến ăn giỗ nhà sui gia như mọi năm. Họ đang ngồi uống trà trò chuyện, bỗng ở đâu xuất hiện một gã đàn ông mặc quần đùi, ở trần, từ trong phòng Liên chạy ra, trên tay còn cầm chiếc quần dài và cái áo, gương mặt gã như sợ hãi. Gã nhanh chóng chạy ra khỏi nhà với tiếng gọi của cha ả.
- Ai đó... ai đó...
Họ nhìn nhau không biết người đó là ai, Mẹ ả quay sang hỏi cha ả.
- Ủa thằng đó là ai vậy, sao nó có mặt trong phòng của con dâu mình.
Cha của Liên phân vân.
- Có khi nào con cháu của ông bà sui ở xa về ăn giỗ không.
Mẹ của ả nói để khẳng định.
- Làm gì có chuyện đó, con cháu của nhà này thì phải biết mặt chứ, nếu con cháu của nhà này thì tại sao phải lén la lén lút như vậy.
Mẹ của Liên im lặng một hồi, giờ mới lên tiếng.
- Có phải ăn trộm không bà sui, xem lại nhà có mất cái gì không.
Ba của ả nói để khẳng định đó là điều sai.
- Càng không thể nào là ăn trộm, nếu ăn trộm thì nó phải giấu mặt chứ, đằng này thấy rõ mặt nó, với ăn trộm nào mà cởi trần, mặc quần đùi như vừa mới ngủ dậy.
Ba mẹ của Liên chỉ biết im lặng nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì. Mẹ của ả nói nhỏ vào tai chồng.
- Ông ơi, có khi nào lời Phương nói với mình hồi chiều hôm qua là đúng sự thật không.
- Chắc chắn là đúng như lời Phương nói rồi. Vậy mà từ bấy lâu nay tôi cứ tưởng con Liên công dung ngôn hạnh, một lòng vì chồng, giờ tôi mới biết mình đã nhìn sai người.
Ba mẹ của Liên đứng như trời trồng, không biết nói như thế nào. Cuối cùng mẹ của Liên cũng lên tiếng.
- Anh sui, chị sui, nói gì tôi không hiểu. Con Ái Liên nhà tôi nó không làm vậy đâu, đừng nói vậy tội nghiệp cho nó.
Mẹ của ả lắc đầu rồi đáp.
- Anh chị sui không hiểu thì kêu con gái của mình lên hỏi là sẽ hiểu. Phụ nữ có chồng mà còn dẫn trai vào nhà trong lúc chồng vắng nhà, thiệt là xấu hổ. Đúng là con trai nhà tôi nó vô phước mới cưới con gái anh chị làm vợ.
Mẹ của Liên chảy hai hàng nước mắt. Bà quá xấu hổ khi con mình bị xúc phạm trước đám đông. Ba của Liên tức giận gọi to.
- Liên đâu, mày lên đây tao biểu.
Liên nghe ba của mình gọi, chị bỏ hết công việc dưới bếp vội vàng chạy lên.
- Thưa cha gọi con.
- Mày còn dám kêu tao là cha nữa hay sao.
- Cha nói gì con không hiểu.
- Tại sao mày lại dám dẫn trai vào nhà, khi chồng mày không có ở nhà.
- Cha nói cái gì vậy, con có dẫn ai vào nhà đâu.
Ả từ dưới bước lên, hai tay chắp sau lưng nói giọng đầy mỉa mai.
- Chị đóng kịch giỏi thật, tôi đã thấy rất nhiều lần nhưng không có bằng chứng, giờ thì không còn gì để chối nữa.
- Phương em đang nói gì vậy, chị có dẫn ai vào nhà đâu.
- Câm miệng đi thứ ngoại tình, chị đã lừa dối anh tôi suốt mấy tháng qua. Không dẫn ai vào nhà, mà ở đây ai cũng nhìn thấy.
Liên khóc thành tiếng, nắm tay ba mẹ ruột rồi đến ba mẹ chồng.
- Ba mẹ ơi, con không phải là người như vậy, xin ba mẹ hiểu cho con. Con không có làm chuyện đó.
Ba của Liên, tát chị thật mạnh như trời giáng.
- Mày đúng là thứ lăng loàn, tao không có đứa con như mày, từ nay về sau mày sống hay chết đó là chuyện của mày, không liên quan đến họ Dương nhà tao. Kể từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.
Ông quay sang cúi đầu trước ba mẹ của ả.
- Tôi xin lỗi hai ông bà, vì đã không dạy dỗ nó cho tốt. Tôi giao nó lại cho hai ông bà, muốn xử lý thế nào tùy ông bà. Tôi không còn mặt mũi nào ở đây. Tôi về đây.
Ông và vợ bước chân ra về với gương mặt đầy tức giận. Liên ôm mặt khóc, tiếng khóc như uất nghẹn ở cổ họng không còn phát ra tiếng chỉ còn nghe hớt hớt trong tột cùng của bi thảm rồi im dần. Ả đứng trong liếc mắt nở nụ cười gian trá và hài lòng với màn kịch mà mình đã dựng lên. Ba mẹ ả nhìn nhau rồi nói.
- Mày cút ra khỏi nhà tao ngay, từ nay về sau cấm mày quay lại căn nhà này, tao không có đứa con dâu lăng loàn như mày.
Chị bước chân ra đi như một kẻ mất hồn, cứ đi trong vô định, chẳng biết phải đi về đâu. Đêm đó chị lang thang trên khắp con phố, đói bụng, mệt rã rời, chẳng biết trút tâm sự chia sớt cùng ai. Trời đổ mưa phố xá lạnh như giữa mùa đông. Chị vội vàng chạy vào gầm cầu, ngồi co ro hai tay ôm lấy hai chân, gục đầu xuống gối như một bóng ma giữa đêm trường. Cuộc đời chị chưa bao giờ thê thảm như đêm nay. Bây giờ chị có khác gì như một kẻ ăn mày, không nhà không cửa, nằm co ro dưới gầm cầu, ai đi ngang thương tình ném cho chị ổ bánh mì, vài chai nước chị đều lấy như một người ăn mày. Ngày nào vẫn còn là một bà chủ, ăn mặc đẹp xinh, có rất nhiều tiền, có một mái ấm gia đình hạnh phúc, thế mà bây giờ ra chị ra nông nỗi tồi tàn như thế này.
Đôi khi nhớ chồng, nhớ gia đình trở về thăm, nhưng lần nào về cũng bị nhà chồng đuổi không cho vào nhà, chị chỉ còn biết đứng trước cổng nhìn vào căn nhà đã khóa cửa mà miệng ú ớ. Kể từ đó, chị ít nói chuyện, miệng luôn luôn cười, đi lang thang khắp nơi, có khi ca hát nhảy múa rồi tự vỗ tay, có khi tự nói chuyện với cái bóng của chính mình.
Sau khi đuổi Liên ra khỏi nhà, ba mẹ của ả cũng thấy buồn, vì ngày nào Liên còn cũng chu toàn mọi việc trong nhà, mà giờ bề bộn chưa từng thấy. Riêng ả thì vẫn tính nào tật nấy, vẫn như ăn chơi như cũ, vẫn thâu đêm suốt sáng thường xuyên vắng nhà. Ba mẹ của ả bị bệnh không ai chăm sóc, bỗng nhiên họ thấy nhớ Liên vô cùng, giờ thì hai vợ chồng phải tự túc chăm sóc nhau và còn phải chăm sóc thêm anh hai của ả, mọi việc rối ren cả lên từ lúc Liên bị đuổi ra khỏi nhà.
Một hôm ba mẹ ả đưa anh hai đi bệnh viện trên một chiếc xe hơi, đến một đoạn xe bị hư phải dừng lại, ba ả gọi mọi người xuống xe và đón chiếc taxi đi cho kịp giờ khám bệnh, việc xe hư để về rồi tính. Ông vẫy chiếc taxi bên kia đường, cả ba người đều lên taxi đi, khi tài xế quay mặt lại hỏi.
- Hai bác và anh đi tới đâu.
Ba mẹ ả như đứng hình khi nhận ra, tài xế này chính là người hôm đó đã vào nhà ông, người mà con gái ông đã cho rằng ngoại tình với Liên. Hai ông bà vẫn nhớ gương mặt của hắn lúc chạy ra, ở trần, mặc quần đùi, tay cầm cái quần dài và chiếc áo, không thể lầm vào đâu được, chính hắn. Hình như hắn hoàn toàn không nhận ra hai ông bà. Ông trả lời với hắn.
- Tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy, phiền anh đưa tôi đến đó.
Hắn gật đầu rồi lái xe, trên đường đi hắn liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại. Riêng có một cuộc gọi làm hai ông bà chết điếng.
- A lô Phương hả, cái tiền cô thuê tôi vào phòng của chị dâu cô để vu khống ngoại tình, cô tính khi nào trả đây.
Hai ông bà và cả anh hai ả, cứ nhìn nhau trong đau đớn tột cùng. Hai ông bà yêu cầu dừng xe để nói chuyện.
- Chúng tôi là người thân của Phương đây, nó nợ anh bao nhiêu, chúng tôi trả.
Hắn giật mình khi được nghe giới thiệu là người thân của Phương, Hắn cứ ấp úng.
- À không có gì đâu hai bác. Phương kia kìa, không phải con của hai bác.
Mẹ của ả nghiêm giọng với hắn.
- Nếu anh không nói, chúng tôi sẽ báo công an, và trình bày mọi chuyện hôm đó với hãng taxi nơi anh đang làm việc. Nếu anh nói sự thật tiền của Phương tôi trả thay nó và tặng riêng anh thêm một số tiền.
Hắn cứ do dự và cuối cùng hắn cũng khai thật, vì không đường nào để thoát khi công việc của hắn bị đe dọa, và cả trách nhiệm dân sự.
- Con của hai ông bà, thuê tôi vào phòng chị dâu cô ấy, để vu khống rằng chị dâu cô ấy ngoại tình với tôi.
Ba của ả tiếp tục dò xét hỏi.
- Nhưng anh vào nhà tôi bằng cách nào.
- Lúc 5 giờ sáng, Phương ra mở cửa chính cho tôi, giờ đó con dâu của hai ông bà xuống bếp làm công chuyện, cửa phòng không khóa, nên tôi vào và chui trong tủ đồ, đợi khi nào Phương nháy máy làm hiệu, tôi sẽ bước ra đúng với kế hoạch của Phương đã giao cho tôi. Tôi chỉ làm việc theo yêu cầu của Phương với giá 10 triệu đồng, ngoài ra tôi không biết gì nữa, xin ông bà bỏ qua cho.
Cả ba người nghe như tiếng sét bên tai, anh hai của ả đã ngất xỉu ngay tại chỗ, mẹ của ả khóc lên khóc xuống, ba ả cũng khóc như một đứa trẻ con, ông hét lớn lên.
- Liên, con đang ở đâu, ba xin lỗi con rất nhiều... Liên ơi...con dâu hiếu thảo của ba. Hãy tha lỗi cha ba.
Đưa anh hai ả đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch phải thở bằng oxy, đôi mắt anh hai ả nước mắt lăn dài xuống chiếc băng ca. Chiều đó ba mẹ ả, tức tốc đón xe đến Chợ Lớn để gặp ông sui nói ra sự thật và cả lời xin lỗi. Ba mẹ ả trình bày đầu đuôi câu chuyện cho ông sui nghe, nghe xong ba mẹ ruột của Liên khóc như mưa. Ba của Liên tự tát vào mặt mình rồi gọi.
- Liên ơi, đứa con tội nghiệp của ba.
Mẹ của Liên nói trong hoảng loạn.
- Liên con tôi... Liên con tôi. Tôi phải đi tìm con tôi, tôi phải đi tìm con tôi.
Mẹ của Liên chạy ra khỏi nhà, còn lại ba người cùng khóc trên cùng một nỗi đau. Ngày hôm đó anh hai của ả không chịu được cú sốc nên đã mất ngay tại bệnh viện. Một tháng sau ba của ả vì quá đau buồn với nỗi thương nhớ con và lương tâm ray rứt, nên cũng đã mất. Không lâu sau đó mẹ của ả không còn ai chăm sóc mỗi khi bệnh tật nên cũng đi theo ba ả.
Những lời người xung quanh kể về chị tôi muốn rớt hai hàng nước mắt. Tôi đồng cảm cùng nỗi lòng người phụ nữ sau khi trải qua những niềm đau tột cùng. Vào một chiều tôi trở lại nơi cũ, bầu trời kéo mây đen giăng kín, sắp có một cơn mưa thật lớn như ông trời khóc thương cho số phận của chị. Chị vẫn còn còn lang thang nơi đó, tôi bước tới gần nắm lấy bàn tay của chị, đôi tay gầy guộc trơ xương nhưng đã chạm vào sóng gió và những cay đắng nhất của cuộc đời. Ba mẹ ruột đã từng đón chị về nhà chăm sóc và chữa trị, nhưng chị lại muốn lang thang như không có sự ràng buộc nào. Phụ nữ là phải đẹp, phải kiếm thật nhiều tiền, không lệ thuộc vào ai, chăm chút và yêu bản thân mình, nhưng chị không được điều đó, chị giờ như một đứa trẻ mà miệng đời gọi là " người điên" không suy, không nghĩ, không toan tính, không dối trá, chỉ biết cười và cười. Cũng tốt thôi nó giúp chị quên đi một kí ức rất đau buồn, đó là nỗi ám ảnh mà chẳng ai muốn nhớ tới, chị vẫn giữ nụ cười rất hồn nhiên, nó hồn nhiên nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời chị.
Đôi khi trong cuộc sống người ta mệt mỏi với những thứ lo toan, áp lực, và nỗi buồn đang đè lên tinh thần lẫn thân xác họ. Họ cũng muốn được như chị để quên hết tất cả, đổi lại sự bình yên giữa giông bão cuộc đời. Cơn mưa đã đến, chị thích thú dang tay ca hát nhảy múa, chị vui trong niềm vui của riêng chị, chẳng ai biết đó là niềm vui gì. Chị vẫn cười, vẫn nghêu ngao hát, chị đi về cuối con đường cười đùa hòa mình vào cơn mưa chiều hối hả của Sài Gòn. Dáng chị mịt mờ như làn sương ảo, nhưng dáng ấy sẽ hiện rõ trong tâm trí tôi từ đây và cả về sau này.
Quang Nguyễn.
Nguồn truyện ngắn