Thứ Ba, 2 tháng 3, 2021

Tiêu chuẩn chọn chồng của cô gái thông minh

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 02, 2021 with No comments

 


Ba chàng trai cùng theo đuổi một cô gái.
Cô gái nói:
- Sau khi các anh đi một vòng quanh thế giới trở về, em sẽ đưa ra câu trả lời.
Thế là chàng trai thứ nhất bắt đầu hành trình thăm thú châu Âu rồi sang châu Mỹ.
Chàng trai thứ hai hăm hở khám phá châu Á rồi sang châu Úc.
Chàng trai thứ ba chỉ đi một vòng quanh cô và nói:
- Em chính là thế giới của anh.
Cô gái vô cùng cảm động với chàng trai thứ ba, đôi mắt đẫm lệ và cuối cùng cô ấy quyết định chọn lấy chàng trai... giàu nhất trong ba người bọn họ.
Nguồn sưu tầm

Thứ Hai, 1 tháng 3, 2021

Đồng hồ báo thức

Posted by Thiên Thanh on tháng 3 01, 2021 with No comments

 

Khi cậu con trai lên giường đi ngủ là 11 giờ tối, bên ngoài cửa sổ tuyết đã rơi. Cậu rúc vào trong chăn, cầm đồng hồ báo thức, nhận ra đồng hồ đã bị đứng rồi, cậu lại quên không mua pin. Trời lạnh thế này, cậu không muốn dậy. Cậu gọi điện thoại đường dài cho mẹ:

“Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, ngày mai con phải dậy sớm đến công ty đi họp, 6 giờ sáng mẹ gọi điện thoại đánh thức con nhé.”

Giọng của mẹ cậu ở đầu dây bên kia có hơi khàn khàn, có thể là bà đang ngủ dở giấc thì bị cậu đánh thức lúc nửa đêm, mẹ cậu nói: “Được rồi, con ạ.”

Khi đồng hồ reo lên, cậu đang mơ một giấc mơ đẹp, bên ngoài trời vẫn còn mờ tối. Đầu dây bên kia mẹ cậu nói: “Con này, con mau dậy đi, hôm nay phải đi họp đấy”. Tôi nhấc tay lên xem giờ, mới có 5 giờ 40. Cậu khó chịu kêu lên: “Chẳng phải con nói là 6 giờ sao ạ? Con còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, bị mẹ làm tỉnh rồi!”. Đột nhiên mẹ cậu không nói gì nữa, cậu gác máy.

Cậu thức dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài. Trời lạnh thật, khắp nơi trên trời dưới đất đâu đâu cũng đầy tuyết. Đứng ở trạm xe buýt, cậu không ngừng dậm dậm chân cho ấm. Bên cạnh cậu có hai cụ già tóc đã bạc trắng. Cậu nghe thấy ông cụ nói với bà cụ: “Bà xem cả đêm bà chẳng ngủ được, sáng sớm đã bắt đầu giục tôi rồi, bây giờ lại phải đợi lâu như thế này”.

Đúng vậy, chuyến xe đầu tiên phải 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng xe cũng đến, cậu lên xe. Người lái xe là một tài xế trẻ tuổi, anh ấy đợi cậu lên xe rồi từ từ lái đi. Cậu nói: “Này, tài xế, ở dưới còn có hai cụ già nữa đấy. Trời lạnh như vậy, người ta đợi xe lâu lắm rồi, sau anh không đợi họ lên xe rồi hẵng lái đi?”.

Anh chàng tự hào nói: “Không sao, đó là bố mẹ tôi! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe buýt, họ đến xem tôi đấy!”

Đột nhiên tôi khóc, tôi thấy bố gửi tin nhắn đến: “Con à, mẹ nói là mẹ không tốt. Mẹ cứ ngủ không yên, dậy từ rất sớm, lo con bị trễ họp”.
Thanh Trúc

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2021

Chọn mua bát

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 27, 2021 with No comments


 

Câu chuyện chọn mua bát : Trước khi nói xấu người khác hãy nhìn lại bản thân mình

Bạn muốn có được chiếc bát tốt, đầu tiên bạn phải đảm bảo rằng chiếc bát bạn cầm đi thử cũng là một chiếc bát tốt, con người cũng vậy, muốn người khác tốt với mình thì trước tiên mình cũng phải sống tốt với người khác, và trước khi nói xấu người khác hãy xem mình có phải là cái bát loại 2 không đã.

Có một anh thanh niên đi mua bát, vừa đến cửa hàng anh ta tiện tay cầm luôn một cái bát rồi lần lượt gõ nhẹ vào các bát còn lại. Hai bát chạm vào nhau lập tức phát ra tiếng trầm đục, anh ta thất vọng lắc đầu.

Cứ như thế, anh ta gõ thử hầu hết các bát còn lại trong cửa hàng nhưng không có một cái bát nào làm anh ta vừa ý cả, ngay cả những cái bát mà ông chủ cửa hàng đưa cho anh ta, là loại thượng hạng nhất gõ vào cũng phát ra tiếng trầm đục khiến anh ta lắc đầu trả lại.

Ông chủ cửa hàng cảm thấy kì lạ, liền hỏi anh ta sao cứ lấy cái bát cầm trên tay gõ vào các bát khác để làm gì?

Anh ta đắc ý nói với ông chủ cửa hàng, đây là một mẹo chọn bát mà một vị trưởng lão đã dạy cho anh ta, khi mà một cái bát gõ nhẹ vào một cái bát khác mà phát ra âm thanh trong trẻo thì đó nhất định là một cái bát tốt.

Ông chủ của hàng nghe vậy liền đưa cho anh ta một cái bát, cười nói: "Chàng trai, cậu cầm cái bát này đi gõ thử xem, đảm bảo cậu sẽ tìm được cái bát cậu vừa ý".

Anh thanh niên nửa tin nửa ngờ, cầm cái bát đi thử, và quả nhiên mỗi cái bát anh ta cầm lên gõ nhẹ vào nhau đều phát ra âm thanh trong trẻo. Anh ta không hiểu sao lại như vậy liền hỏi ông chủ cửa hàng.

Ông chủ cửa hàng cười nói: "Đạo lý này rất đơn, cái bát lúc đầu cậu cầm đi thử là bát loại 2, cậu dùng nó đi thử các bát khác thì tất nhiên nó chỉ có thể phát ra âm thanh trầm đục, còn cậu muốn chọn được một cái bát tốt thì trước tiên cậu phải đảm bảo rằng cái bát cậu cầm đi thử cũng phải là loại tốt."

Câu chuyện trên cho ta thấy rằng, muốn giúp đỡ người khác chúng ta cần phải sống hòa hợp với mọi người, và trước khi nói xấu người khác hãy xem mình có phải là cái bát loại 2 không đã.

Cuộc sống và niềm tin của chúng ta giống nhau, trái tim chạm vào trái tim cần phải có sự chân thành thì mới có thể phát ra những âm thanh trong trẻo, ngọt ngào. Nếu bạn mang theo sự đố kỵ, ngờ vực và giả tạo đối với người khác thì bạn cũng khó tránh khỏi việc bị người khác hoài nghi và ngờ vực.

Trong cuộc sống mỗi chúng ta ai cũng có một cái bát, trong cái bát đó có sự nhân ái, lương thiện, chân thành, khoan dung… cũng có cả sự giả tạo, hẹp hòi, ghen tuông, đố kỵ… Vì vậy, chúng ta cần loại bỏ những tạp niệm trong tim thì chúng ta mới có thể chạm được vào lòng tốt của người khác. Hãy sống thật tốt, nhất định bạn sẽ gặp được người tốt.



Nguồn cafebiz

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2021

Con sẽ sống tốt mẹ à…nhất định thế!

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 26, 2021 with No comments


Một câu chuyện cảm động về mẹ khiến bao người phải rơi nước mắt. Hãy biết quý trọng thời gian, vì nó chẳng chờ đợi ai cả, và mẹ vẫn đang chờ bạn đến, chờ bạn về bên cạnh trong từng phút từng giây của cuộc đời.

Con Gái vuốt thẳng những nếp áo, tô lên môi một chút son dưỡng, xoay một vòng tròn trước gương, Mẹ cười bảo :
– Đẹp đấy, nhưng cổ khoét sâu thế con?
Con Gái cười bảo Mẹ:
– Thời nào rồi mà còn kín cổng cao tường nữa mẹ à!
***

Mẹ không nói gì, Mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con Gái vào theo, mở tủ lạnh lôi ra đĩa dưa hấu mẹ vừa gọt sẵn, lấy một miếng đưa lên môi. Mẹ bảo:
“Ơ ! không sợ trôi mất son à”
Con Gái cười:
– Thỏi son người ta tặng bên Thái ý , trôi thế nào được “lão bà” ơi.
Mẹ giật mình:
– Thế à?
Con Gái hôn chụt lên má mẹ một cái:
– Con mà mẹ. À! Mà thôi con đi đây.

Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì con gái biết trưng diện. Con Gái có phước, được bác xì nhiều tiền mỗi tháng, tháng nào cũng đi shopping, gà rán mỗi lần đi về mang theo một đống quần áo mĩ phẩm thời trang đủ kiểu, thỉnh thoảng chợt nhớ ra, Con Gái lại mua cho Mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc lại vài mảnh vải để Mẹ may bộ đồ, quần áo thì Mẹ chẳng mặc mấy, vì Mẹ ít đi đâu, hơn nữa chẳng mấy khi Con Gái mua vừa người Mẹ, còn vải thì Mẹ mang ra hàng chị thợ may đầu ngõ để may cho rẻ.

Nhìn con gái dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, Mẹ gọi theo:
– Chiều có về ăn cơm không con?
Con Gái nghĩ ngợi:
– Cũng chưa biết được mẹ ạ, có gì con gọi điện sau.
Mẹ vớt lại mấy câu:
– Thế mẹ cứ để cho mày phần cơm với thức ăn nhé!
Con Gái cau mày:
– Thôi để con gọi điện sau, chứ con ăn rồi lại cứ để phần cơm, rồi bắt con ăn lại béo ra!
Nói xong Con Gái phóng xe đi mất, Mẹ đứng nhìn theo Con Gái một lúc rồi lại trở vào nhà.

Nhà có bốn người, đứa em nhỏ, bố hay đưa đi học rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể ít khi ở nhà, chỉ có Mẹ và con Gái quây quần. Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có Mẹ và Con Gái. Nhưng khi Con Gái đi học, Con Gái cũng vắng nhà. Con Gái thường về nhà khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh Mẹ để dành Con Gái thường đã nguội ngắt. Mẹ thương Con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ , Mẹ thường hâm lại cơm canh cho nóng. Những lúc ấy Con Gái ăn cơm như hoàn thành nghĩa vụ cực nhọc, vì thường là Con Gái đã ăn ở đâu đó rồi mới về nhà.

Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong cho chóng đến ngày chủ nhật, vì khi đó Con Gái được nghỉ, Con Gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng những ngày đó Con Gái lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời với bạn, hoặc có khi Con Gái nhận lời đi ăn, đi câu cá, cắm trại với chúng bạn. Đôi khi mẹ khuyên, Con Gái cười hi hí và bỏ ngoài tai.

Con Gái thích ăn bún riêu cua , ăn cá rán, những Chủ Nhật Con Gái ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, Mẹ lựa cua, chọn thịt rồi gọi Con Gái vào chỉ dạy. Con Gái chỉ muốn Mẹ bảo cho nhanh rồi lại tót vào nhà tám điện thoại với bạn, hoặc bật máy tính lên và lướt net.

Mẹ nấu nướng xong xuôi, Mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, Mẹ vào phòng con gái và hỏi Con Gái bộ này có đẹp không. Con Gái đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay mải mê rà chuột, trả lời bâng quơ:
– Cũng đẹp, sáng da đấy mẹ ạ.
Mặt Mẹ nhíu lại, bảo:
– Mày đi rồi , ở nhà mẹ mới hay may mặc cho vui, chứ mấy năm trước có mỗi vài bộ mặc đi mặc lại.
Con Gái xịu mặt :
– Giời ạ mẹ cứ hay ôn nghèo kể khổ!

Mẹ rất thích những giây phút êm đềm như thế này bên Con Gái. Mẹ sai Con Gái nhổ tóc sâu cho mẹ. Con Gái mới đầu chối lắm, Mẹ nói mãi mới chịu vạch tóc Mẹ ra. Đến lúc ấy Con Gái mới giật mình xa xót. Tóc Mẹ đã bạc quá nửa rồi. Nước mắt Con Gái ứa ra, Con Gái cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt cứ theo nhau chảy không gì ngăn nổi. Đến khi Mẹ thấy vai Mẹ ươn ướt. Mẹ mới hỏi :
– Sao mày khóc thế con?
Con Gái sợ nói ra sẽ càng khóc thêm, Mẹ lại bảo:
– Cái đồ mít ướt!

Con Gái chạy đi lấy khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Con Gái bảo Mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình ăn cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, Con Gái không nói gì, bảo Mẹ cùng nằm xuống rồi con gái nằm đầu lên tay Mẹ. Mẹ gầy đi nhiều, Con Gái ôm lấy Mẹ dư vòng tay, Con Gái đưa bàn tay Mẹ lên môi cắn nhẹ một cái, vết cắn hiện ra mờ mờ rồi mau chóng biến mất, Con Gái lại tự an ủi mình rằng da Mẹ vẫn căng, như thế là Mẹ vẫn đang còn trẻ. Con gái nghe ngoại bảo thế!

Con Gái thích uống nước gừng nóng. Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước lấy nước cho Con Gái đi học về uống mỗi ngày. Hết nước, gừng vẫn còn đầy trong ly, Mẹ tiếc, đem ngào với đường làm thành mứt. Lúc Mẹ đổ mứt ra rổ cho bớt nóng, con gái vào bếp lấy tay bốc như con trẻ. Vừa ăn vừa nhai nhòm nhoàm, Con Gái vừa triết lí:
– Ngon he mẹ, cay cay ngọt ngọt đăng đắng như đời!
Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:
– Ai dạy mày nói thế hả con, mới mấy tuổi đầu.
Con Gái trề môi:
– Mẹ cứ làm như Con Gái mẹ trẻ con lắm ý.

Tính Mẹ hay chắt mót, cái áo cũ Con Gái vứt đi, Mẹ lấy hết nút ra cất vào hộp, Mẹ bảo để khi nào cần thì đơm cho khỏi phí. Con Gái bảo Mẹ già rồi lẩm cẩm, Mẹ chỉ bảo:
– Phung phí quá phải tội đấy con ơi!
Con Gái cười bảo nói như mẹ thì khối đứa phải tội chết lâu rồi. Mắt Mẹ thảng thốt:
– Sao mày lại ăn nói thế con?
Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy Con Gái đang nghĩ đến những kẻ tham ô lấy tiền nhà nước đi bao gái phủ phê như vua chúa ngày xưa ấy thế mà sao mãi trời chưa phạt chúng ???
Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khoá cẩn thận, Con Gái thấy nó từ khi Con Gái còn bé tí. Mỗi khi Con Gái len lén đến gần cái hộp, Mẹ lại bảo:
– Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho.
Mấy lần như vậy, Con Gái nản, không động đến cái hộp ấy nữa.
***

Sáng hôm ấy khi Con Gái dắt xe ra khỏi cửa, Mẹ hỏi, vẫn câu hỏi của mọi ngày:
– Hôm nay có về ăn không con?
Có những khi Con Gái bực bội vì đi học muộn, Con Gái xẵn giọng bảo
– Con chưa biết được.
Nhưng hôm ấy Con Gái đọc trong ánh mắt mẹ một điều gì đó như cầu khẩn, Con Gái thở dài bảo:
– Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Con thèm!
Mẹ mừng rỡ bảo:
– Ừ mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày ăn nữa, đừng ăn cơm hàng cháo chợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh.

Mắt Con Gái rưng rưng, Con Gái vội nổ máy phóng xe đi. Không hiểu sao cả ngày hôm ấy Con Gái cứ thấy nóng ruột, Con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm mong hết giờ . Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng Con Gái vẫn xin về, xuống nhà xe để lấy xe về. Ra đến cổng, một người bán hoa ế mời Con Gái mấy chục bông hồng còn tươi. Con Gái mua lấy, định bụng mang về nhà tặng Mẹ.

Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy cơm Mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được Mẹ đậy kĩ, nồi cà dồn thịt trên bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là một ly nước gừng nóng và cả đĩa gừng cay Mẹ đã để sẵn. Nhưng Mẹ đâu rồi ? Con gái gọi:
– Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi

Con Gái chạy vào phòng, thì thấy Mẹ nằm trên giường, Con Gái lay gọi Mẹ thì thấy hình như Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần. Con Gái gào lên hoảng loạn, gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đưa Mẹ đến bệnh viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng Con Gái đưa Mẹ đến muộn quá, không cứu kịp nữa rồi. Con Gái lả người ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khoẻ mà, Mẹ vừa nấu cơm cho Con Gái đấy thôi…
Bố và nhỏ em đưa Con Gái về, Con Gái không lê bước nổi.

Con Gái vào phòng Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào. Con Gái đờ đi tay cầm lấy cái hộp của Mẹ, không cho ai động vào. Mẹ bình thường là thế, vậy mà giờ đây cái hộp lại nằm trong tay Con Gái. Con Gái tìm chìa khoá cái hộp. Ba rưng rưng bảo:
– Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường.

Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đan nhưng Con Gái không quàng, Con Gái chê nhà quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len trẻ con, áo của con gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áo len thêu tên Con gái, rồi Con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của Con Gái ngày Con Gái mới vào lớp 1, những nét chữ nguệch ngoạc ấu thơ, Con gái lắp bắp :
– A, cái ca, quả cà….


Con Gái thấy một vật gì đó cồm cộm, Con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy Mẹ viết ngay ngắn: ” Của hồi môn cho Con Gái mẹ.
Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà Con Gái có lần đã cười nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc của gia đình, cái hòm gỗ lưu trữ tuổi thơ Con Gái, nuốt nước mắt vào trong, Con Gái thì thầm với Mẹ: “Con sẽ sống tốt mẹ ạ, nhất định thế”.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Quà con tặng bố

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy.

Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.



Nguồn sưu tầm
Ảnh : internet

Con có còn dư đồng nào không?

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments


Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp:"Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng...



Nguồn sưu tầm
Ảnh : internet

Chiếc chén trống không

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Có một vị học giả muốn gặp thiền sư để tìm lối thoát cho sự bế tắc của mình. Tuy nhiên, thay vì lắng nghe, ông lại nói át hết phần của vị thiền sư, khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình.

Vị thiền sư chỉ im lặng rót trà vào một chiếc chén. Nước trà đã đầy, vị thiền sư vẫn không dừng lại. Người kia thấy vậy liền can ngăn: Sư thầy đừng rót nữa, chén đầy tràn ra mất.

Đến lúc đó, vị thiền sư mới nói: Ngài như chén trà này, chứa đầy thành kiến cũng như quan điểm cá nhân của ngài, chén đã đầy rồi thì làm sao có thể rót thêm được gì vào?

Người kia lúc này mới chợt hiểu ra tại sao mình bế tắc, tại sao xung quanh mình mãi không có thêm gì mới mẻ.

Căn bản bên trong mình đã được lấp đầy bởi thành kiến nên chẳng thể tiếp thu thêm được bất cứ thứ gì. Muốn uống trà ngon, đầu tiên phải có chén rỗng.



Nguồn sưu tầm

Đi lấy răng...

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments


Tối kia, một cặp vợ chồng có tuổi đang nằm trên giường. Người chồng rơi vào giấc ngủ nhưng người vợ cảm thấy tình cảm đang dâng lên trong lòng và muốn nơi chuyện. Bà nói:
- Anh thường cầm tay em khi chúng ta yêu nhạy.
Một cách mệt mỏi, ông vươn ngang tay, cầm tay bà trong một giây sau đó cố quay lại giấc ngủ. Một lát sau bà lại nói:
- Sau đó anh thường hôn em.
Hơi bực dọc, ông vươn người qua hôn vội một cái lên má và nằm xuống ngủ. Ba mươi giây sau bà thủ thỉ:
- Sau đó anh thường cắn cổ em.
Điên tiết, ông tung chăn và nhảy ra khỏi giường. Bà hoảng hốt
- Anh đi đâu?
- Đi lấy hàm răng chứ đi đâu!!!!

Em cũng thích anh...

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Đang ngồi học thì con bé, ngồi bàn bên quăng qua cho mẩu giấy. Mở ra xem thì thấy:
- "Mình thích bạn, hẹn hò nhé!"
Ôi trời! Khỏi phải nói, tâm trạng lâng, mình thích con bé từ đầu năm học cơ, mình quay sang cười mỉm với con bé một cái thật tình cảm.
Con bé e thẹn nói khẽ:
- Anh đưa cho anh ngồi bên giùm em.
... Khỏi phải nói mình ức chế thế nào, vó nát mảnh giấy quang thẳng vô mặt thằng điên ngồi kế bên. Nó ngơ ngác mở ra xem, cũng y như mình, khoái chí cười tủm tỉm rùi bảo mình:
- Thích em sao không nói sớm, em cũng thích anh lâu rồi, nhưng mà ngại..
- @@!!!!!