Hôm nay lúc đi làm về, đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư, bỗng nghe từ phía sau câu chuyện của hai người đàn ông nọ.
– Hay là anh đi cùng luôn đi, đỡ mất công. Lúc đó mọi người ăn xong hết mất.
– Không, anh phải về nhà cắm nồi cơm cho vợ đã
– Không, cô ấy đi làm về muộn hơn anh, đường lại xa. Anh cắm nhanh lắm có 9ph thôi, anh tính giờ mà. Đồ ăn có sẵn cô ấy nấu từ sáng rồi.
– Ôi zào, chị ấy cũng tự cắm được mà. Anh lo gì.
– Ừ nhưng chú cứ cho anh về nhà đi. Tí anh ra sau, vợ anh hay tủi thân lắm, mình không ở nhà ăn cơm cùng đã buồn rồi…
Đèn chuyển xanh, chúng tôi mỗi người mỗi ngả. Phút trước, gió còn lạnh đến mức co ro, mà tự nhiên bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Người đàn ông đó chẳng có gì đặc biệt, nhìn dáng vẻ chắc cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường. Ngồi đằng sau chiếc xe dream cũ mèm, khoác trên mình chiếc áo da sờn vai.
Nhưng với tôi ngày hôm nay, anh ấy là người đàn ông thực sự tuyệt vời. Người đàn ông biết nghĩ cho gia đình, biết sợ vợ mình buồn và biết cảm giác của người phụ nữ khi phải chịu cảnh cô đơn. Vì vợ mình có thể hạn chế những cuộc vui, vì vợ mình có thể ngày ngày về sớm một chút để giúp đỡ công việc gia đình
Tôi không biết trong những chiếc ô tô đang chạy trên đường kia, là giám đốc, hay ca sĩ, diễn viên nào cả. Cũng không biết họ sẵn lòng chi những khoản tiền lớn đến đâu cho người phụ nữ của mình. Nhưng tôi biết chắc rằng ở trên chiếc xe dream kia đang đèo một người đàn ông có thứ tình cảm đẹp và mãnh liệt nhất cho vợ mình….
Tiền có thể mua được mọi thứ là thật, nhưng chẳng bao giờ xoá được những nổi khổ tâm và tủi hờn của phụ nữ cũng là thật. Giàu có để làm gì, khi không thể bớt chút ít thời gian để dành cho người mình thương những điều bình dị nhất? Cho nên,
Lấy chồng đâu cần giàu sang?
Chỉ cần biết nghĩ biết lo