Thứ Hai, 8 tháng 2, 2021

Chuyên nghiệp

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 08, 2021 with No comments

 


Người quản lý báo cáo với ông chủ: “Anh chàng Gines hết thuốc chữa rồi thưa ngài, ngày nào đi làm anh ta cũng gà gật, tôi cũng đã đổi bộ phận làm việc cho anh ta ba lần rồi, nhưng lần nào anh ta cũng thế, không bỏ được thói quen ngủ gật của mình”.

“Vậy cho anh ta ra cửa hàng bán Pyjama đi, treo trên người anh ta một bảng quảng cáo: Pyjama chất lượng, thực nghiệm tại chỗ”- Ông chủ nói.

Cảm ngộ chân lý: Công sở không có người vô dụng, chỉ có người bị dùng sai chỗ.
-st-

Hoàn hảo

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 08, 2021 with No comments

 

Có một bà nhà giàu sở hữu một chiếc bình cổ vô cùng quý giá, khiến bà ta vô cùng tự hào. Vì thế, bà ta muốn sơn tường phòng của mình giống hệt màu của chiếc bình cổ đó, rất nhiều thợ sơn đến nhưng không thể pha ra được màu sắc khiến bà ta hài lòng. Cuối cùng, cũng có một người thợ sơn pha ra được một màu sơn khiến bà ta vô cùng ưng ý.

“Bố”, con trai người thợ sơn nói “có việc mà con vẫn không hiểu, bố làm sao có thể pha ra được một màu sắc khiến tường và bình hoa hòa hợp một cách hoàn hảo đến thế?”

“Con trai”, người thợ sơn trả lời “ Bố sơn cả bình hoa nữa”.
Cảm ngộ chân lý: Có những việc quan trọng ở chỗ không phải bạn thực hiện nó như thế nào, mà là bạn suy nghĩ nó như thế nào.
Nguồn sưu tầm

Mỗi chúng ta hãy yêu thương anh chị em của mình thêm một chút

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 08, 2021 with No comments

 


Đọc xong câu chuyện dưới đây, hi vọng mỗi chúng ta đều có thể trân trọng và yêu thương anh chị em và người thân của mình nhiều hơn nữa.

Hôm nay đám giỗ Ba. Chị Hai lọ mọ từ dưới quê lên thật sớm, tay xách nách mang nào là chuối, nào là rau và con gà, nào là gạo nếp mới… Vừa bước tới cổng thì thấy vợ thằng Út đi ra, chị Hai cất tiếng:
– Tui mới lên. Mợ Út khỏe không?
Vợ thằng Út không nói gì, đi thẳng ra cổng, chị Hai tiu nghỉu đi vô trong nhà, thấy Má đang ngồi xếp giấy tiền vàng mã, chị Hai ôm sà lấy má:
– Thưa Má, con mới lên!
Má xoa đầu chị Hai:
-Ừm… Hai mới lên đó hả con? Mùa màng lúc rày sao rồi, cả tháng nay không thấy bay lên chơi, má nhớ quá chừng. Thôi con Hai đi rửa mặt rồi xuống phụ mọi người một tay .
Thằng Út nãy giờ đứng đó, không thèm nhìn lấy chị Hai một cái, lên tiếng:
– Hổng còn bộ đồ nào tươm tất nữa sao mà ăn bận lôi thôi lết thết vậy. Cứ ở yên dưới đó, rảnh tui chở Má xuống thăm, chứ lên đây chi.
Chị Hai lủi thủi đi thẳng xuống bếp, Má nhìn theo, thở dài.
Đang loay hoay dọn bàn thờ, nghe tiếng còi xe bin bin, thằng Út nhìn ra thấy hai chiếc xe ô tô mới cứng đậu trước sân, liền hối hả mừng rỡ:
– Ôi! Anh Ba, chị Tư qua kìa Má!
Thằng Út chạy ra sân niềm nở, phụ anh Ba, chị Tư bê đồ vô nhà.
Buổi trưa khách khứa đến rất đông, Thằng Út là một giám đốc công ty nước ngoài nên nó mời toàn quan chức, người nào người nấy đều ăn bận rất sang. Buổi tiệc bắt đầu, chủ khách cụng ly rôm rả. Má nhìn quanh không thấy chị Hai đâu, vội vã lên tiếng:
– Con Hai đâu rồi cà, làm cái gì mà lụm cụm mãi dưới bếp vậy, lên đây ngồi ăn với Má.
Chị Hai rón rén đi lên, thằng Út đứng phắt dậy đi tới chặn chị Hai lại:
– Chị ngồi ăn với sắp nhỏ dưới bếp đi. Chứ trên này ngồi, quan khách họ nhìn vào thì tui cất cái mặt đi đâu.
Chị Hai khựng lại, lau vội giọt nước mắt sắp trào ra ngoài, lầm lũi đi xuống bếp. Má nghe thằng Út nói vậy, buông đũa đi vào phòng.
Tiệc tàn, thằng Ba, con Tư vào phòng chào Má về, thấy đôi mắt Má đỏ hoe, hai đứa xúm vào hỏi lo lắng.
– Má sao vậy? Sao Má khóc? Má nhớ Ba hay bịnh gì nói cho tụi con biết.
Má giọng khản đặc:
– Bây khoan hãy về, nán lại đây một chút. Con Tư ra gọi thằng Út và con Hai vào đây Má có chuyện muốn nói.
Bốn đứa con ngồi bên, Má chậm rãi nói:
– Bây có biết không, từ khi Ba của bây mất, con Hai phải bỏ học nữa chừng đi ở đợ cho người ta để kiếm tiền phụ Má lo cho bây ăn học, bao nhiêu tủi nhục, cực khổ con Hai nó gánh hết… Có lần, chủ nhà mất chỉ vàng nghi ngờ con Hai lấy, rồi họ xúm vào đánh con Hai tả tơi, nó chạy về nhà mặt tím bầm, tóc tai rối bời, quần áo rách tả tơi, nó khóc tức tưởi. Má ôm nó vào lòng mà đứt từng khúc ruột.
Từ đó nó nguyện với lòng là không để cho bây khổ cực nên nó cày thuê gánh mướn, ai thuê gì làm nấy, miễn đủ tiền lo cho tụi bây ăn học, quên cả tuổi thanh xuân để cho bây được như ngày hôm nay.
Thằng Ba bây giờ là giám đốc bệnh viện, con Tư là một doanh nhân thành đạt, thằng Út là giám đốc của một tập đoàn nước ngoài. Còn con Hai, nó hy sinh cả đời, không chồng, không con, vì lo cho em mình, bây giờ nó nhận được cái gì đây? Nó nhận được sự hắt hủi của mấy đứa em mình, nó nhận được sự khinh bỉ của chính mấy đứa em mình…
Thằng Ba, con Tư, thằng Út, bây phải biết thương yêu con Hai, Má thì gần đất xa trời, mà thấy cảnh như thế này, Má có nhắm mắt xuôi tay cũng không yên lòng. Má buồn lắm các con ơi, nhìn thấy chị Hai của bây như vầy, Má không chịu được, cứ mỗi lần nhìn thấy nó là Má không cầm được nước mắt.
Nếu lúc xưa nó không lo cho bây thì bây giờ nó cũng có chồng có con như người ta. Má còn nhớ hoài, lúc xưa có thằng đó yêu nó quá chừng chừng, cái hôm mà thằng đó đến xin hỏi cưới, con Hai nó mới nói: “Tui theo anh về nhà anh, rồi ai lo cho tụi em tui”, từ đó thằng bồ nó bỏ đi biệt xứ, nửa đêm thức giấc thì lúc nào ta cũng thấy con hai cầm tấm hình thằng đó mà thở dài thở ngắn, nó thầm nuốt cái đau buồn vào lòng, âm thầm chịu đựng một mình mà lo cho bây đó.
Thằng Ba, con Tư, thằng Út nghe Má nói, chợt hiểu ra, đứa nào cũng mắt đỏ hoe, chúng đã hiểu ra là mình có lỗi với chị Hai quá nhiều, ba đứa tụi nó nhào tới ôm chặt lấy chị Hai, mà khóc.
Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong
Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không
Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Ðông í a
Chị tôi chưa lấy chồng…
Thời con gái lưng ong có bao người thầm mong theo
Mẹ giục con gái yêu lấy chồng đi
Chị thương hai đứa em thương mẹ già còn đau í a
Chị tôi chưa lấy chồng…
Huỳnh Văn Điệp
Nguồn NCCTV


Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2021

-Mùa hoa giữa phố| Nguyễn Ngọc Tư

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 07, 2021 with No comments

 



“Tôi qua đường sáng ấy, nửa nôn nao nửa thất thần, mèn ơi, Tết tới nơi rồi. Ngày nào cũng xem lịch, cũng biết ngày Xuân đang đến thật gần, nhưng khi thấy hoa tràn về chợ mới thật sự vào cuộc gấp rãi. Rồi bận bịu coi in báo Xuân. Dọn dẹp cơ quan. Trang hoàng nhà cửa. Sắm sửa Tết. Túi bụi cắm mặt vào những công việc cuối năm. Ngẩng lên, bỗng ngộp thở, ngây ngất con đường đến Hội Văn nghệ ngập tràn cây kiểng, hoa tươi, đến nỗi vào cơ quan chỉ còn lối đi nhỏ xíu.

Hoa chẳng cần nói gì hết, điềm nhiên rực dưới nắng trời. Con người sững sờ, sướng điên lên với cái đẹp không lời đó. Cái buồn vì sắp “bị” thêm một tuổi biến đâu mất. Mùa xuân quả là đáng chờ đợi, vì ngọn gió hiu hiu này, vì sự đoàn tụ và sum họp này, vì chỉ dịp này, những con đường ở trung tâm thành phố vốn khô khốc bê tông mới trở thành dòng sông hoa, uốn lượn rực rỡ.

Năm nào cũng vậy, anh cây kiểng đến trước, khi ấy chợ hoa Tết còn vắng. Chỉ có những người bán lặng lẽ đứng tuốt lá mai, sửa sang lại thế cho mấy cây kiểng còi, đôi ba người khác chồm hổm xúm quanh mấy hộp cơm nhỏ xíu. Tôi bỗng chạnh lòng, vào thời điểm mà người ta dồn hết tâm trí về gia đình, chăm chút cho mái ấm thì họ, những người bán hoa Tết lại vào mùa xa nhà. Vạ vật ở những vỉa hè nắng chang chang, thót tim khi thấy hoa chảy tràn ở các ngã đường, có người thở dài; nhìn hoa trở chứng nở rộ khi mới hai ba tháng Chạp, có người nuốt nước mắt. Dường như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu mộng cũng không nát lòng bằng người bán hoa khi nhìn từng cánh hoa rơi, mà giao thừa còn năm bảy ngày mới tới. Lại phải thấp thỏm với cuộc được – mất, lỗ – lời…

Họ, phần lớn là nông dân, nom lấm lem và lạc lõng, gương mặt sương nắng dạn dày. Suốt cả ngày ba mươi Tết, họ không thể ngồi, chỉ đứng, ngó mong. Có lẽ, trong lồng ngực họ, nhịp tim bắt đầu hối hả, nhanh dần, nhanh dần… Và thắt lại khi pháo hoa nở rực trên nền trời, những công nhân vệ sinh chợ bắt đầu dồn đuổi thấp thoáng, người bắt đầu thưa khi hoa vẫn còn rực lên một cách tuyệt vọng.

Chỉ kẻ mua là nhẩn nha, mặc cả cho hết giá. Dường như con người ta có một chút khoái trá khi thấy kẻ yếu bị dồn đến cùng đường. Mấy ai nhìn vào khuôn mặt sạm nắng của người bán, để thấy bất nhẫn, giống như mình bỏ thêm muối vào mồ hôi, làm họ càng thêm xót xa thêm. Tôi cũng có lần giận mình, giận luôn chị bạn đồng nghiệp. Mấy cái Tết liền chị không bỏ tiền mua hoa, chị chờ sau giao thừa, cười toe đi lượm hoa ế người ta bỏ lại. Khó khăn ai cũng có, sao không chia sẽ một ít cho nhau?!

Sáng mồng Một qua những con đường này, thấy sót lại vài vạt hoa, vẫn vàng vẫn đỏ, vẫn hồng rực rỡ nhưng sao thấy buồn hiu hiu như người con gái vẫn còn đẹp nhưng quá thì. Chắc người bán cũng đau lắm khi dứt áo trở về nhà. Tôi hình dung, trên một chuyến xe nào đó ngược về Đồng Tháp, hay Bến Tre, họ chào đón năm mới với những nỗi lo trĩu lòng.

...
Nhưng cây kiểng và hoa không vì thế mà lỗi hẹn, chúng vẫn trãi đầy trên những con đường trung tâm thành phố, chúng vẫn như dòng nước mát, tưới tắm tâm hồn người, làm dịu khi khói bụi thị thành."
Nguồn FB Dieu Le

Hãy mua hoa sớm hơn - "Xin đừng chờ 30 Tết mới mua hoa" - Lời nhắn hộ nỗi niềm người bán hoa

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 07, 2021 with No comments

 


Đến hẹn lại lên, mỗi năm, vào dịp Tết nguyên đán, báo chí lại phản ánh tâm trạng nghẹn ngào của những người bán hoa tết, bị khách tìm cách ép giá đủ đường: Mua vào chiều, tối 30 tết. Lúc đó, người bán chỉ còn cách nuốt nước mắt bán tống bán tháo, hoặc có người quá bức xúc thì phá hủy các chậu hoa, cây cảnh, chứ không để rơi vào tay những người lợi dụng.
Vào dịp 15-20 tháng Chạp, các phố phường tràn ngập sắc hoa, đủ loại. Ai cũng mong vào dịp tết, nhu cầu về hoa, cây cảnh tăng cao, sẽ bán được hàng. Nhiều người đầu tư hàng trăm triệu mua hoa về bán. Có những người mới buôn bán lần đầu, thử vận may kiếm chút thu nhập.
Tuy nhiên, hầu như năm nào cũng có tình trạng ế hoa, cây cảnh. Vào dịp chiều, tối 30 Tết, những dãy hoa còn nối dài các con đường tỷ lệ thuận với nỗi buồn của người bán hoa.
Nhiều người sau dịp tết lâm cảnh nợ nần chồng chất vì buôn bán hoa tết thua lỗ. Không chỉ do sức mua kém, tâm lý tiết kiệm, mà một số người tìm cách mua hoa thật muộn, với mong muốn chờ đợi hạ giá.
Một số năm, người bán hoa lại lao đao vì thời tiết đột ngột nắng nóng trong dịp Tết, hoa, cây cảnh héo khô, người mua cũng không mặn mà.
Cảnh ngộ của người trồng hoa cũng “phập phồng” theo người bán. Chỉ khi hàng bán chạy, thì người nông dân mới có thu nhập. Có những hoa, cây cảnh, chăm bẵm cả năm chỉ trông vào dịp tết để bán; có những cây hàng chục năm. Bao nhiêu mồ hôi, công sức, tiền của dồn vào đấy.
Nếu bạn có điều kiện, hãy mua hoa sớm hơn và mua với tâm thế chia sẻ, đó là điều mong mỏi của những người bán, trồng hoa. Mua hoa, không chỉ giúp người trồng, người bán, mà còn thúc đẩy sự luân chuyển của dòng tiền, tạo động lực cho vụ hoa năm sau sẽ có nhiều hoa, cây cảnh đẹp hơn, công phu hơn, giá cả hợp lý hơn.
Một xã hội phát triển là một xã hội sẻ chia, hài hòa lợi ích, để cùng nhau sống tốt đẹp hơn. Và chúng ta đang góp phần vào tiến trình ấy, bằng những hành động mua sắm hợp lý trong dịp tết, không chỉ vì mình, mà còn vì cộng đồng, vì tương lai.

Những khuôn mặt khắc khổ dãi dầu, những bàn tay chai sạn, những giọt nước mắt của những người bán hoa dịp cuối năm, than thở về nỗi niềm bị ép giá trong chiều 30 Tết làm chúng ta trăn trở, xót xa.


Mấy ai hiểu được nỗi niềm không bán được hoa của những người nông dân, chủ tiệm.


Mặc dù tâm thế của người mua hoa lúc nào cũng muốn được mua rẻ, mua hời nhưng người bán cũng có nỗi niềm riêng của họ.


Những hình ảnh mưu sinh vất vả của người bán hoa vào dịp Tết được chia sẻ rầm rộ trên mạng khi nhắc tới vấn đề này.


Thay vì mua hoa vào 30 Tết chúng ta có thể mua trước đó với giá thành hợp lý nếu so sánh với công sức của người bán và người trồng cây, chứ không nên trả họ giá rẻ như cho trước thềm năm mới.


HẢI ĐĂNG/ Báo Lao Động
Ảnh : nguồn internet

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2021

Quà Đặc Biệt Cho Con

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 06, 2021 with No comments

 


- Con trai: Mẹ, con muốn có món quà đặc biệt nhân dịp con 18 tuổi. Được không Me?
- Mẹ: Không!
- Con trai: Tại sao không?
- Mẹ: Đừng cãi mẹ!
- Con trai: Ôi trời, mẹ bất công quá đi!
Từ ngày đó, chàng trai không thèm nói chuyện với Mẹ mình.
Vài ngày trước ngày sinh nhật, chàng trai được chẩn đoán bệnh tim và có thể chỉ sống được vài ngày. Người bố đang làm tận hải ngoại. Người duy nhất bên chàng trai là Mẹ.
- Con trai: Mẹ ơi, con sẽ chết phải không mẹ?
- Mẹ: Ồ, không đâu con. Đừng lo lắng.
- Y tá (thì thầm): Bà có chắc bà muốn làm điều này chứ?
- Mẹ (thì thầm): Tôi chắn chắn.
Vài ngày sau chàng trai hồi phục và được cho về nhà. Ngay khi bước chân vào nhà chàng trai cảm nhận có gì đó khác lạ.
- Chàng trai la to: Mẹ ơi, con về rồi nè!
Không có tiếng trả lời.
Chàng trai đi vào phòng mình, thấy bên giường một tờ giấy gấp gọn. Cậu mở ra và cầm nổi tiếng nấc. Thư Mẹ viết:
– Con trai, chắc con còn nhớ lời yêu cầu về món quà đặc biệt nhân ngày con được 18 tuổi chứ? Mẹ tặng con món quà quý nhất mà Mẹ chưa từng trao cho ai. Mẹ trao cho con trái tim Mẹ. Dù mẹ không còn, nhưng mẹ biết, con của mẹ sẽ thành công và không làm mẹ thất vọng.
Yêu con.
Chàng trai quỵ xuống đất và khóc lớn tiếng:
– Mẹ ơi, ước gì con không xử với mẹ như thế!
Nguồn : songcaothuong.vn

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2021

Dê thiến

Posted by Thiên Thanh on tháng 1 31, 2021 with No comments


Trên xe buýt, một thiếu nữ trẻ đẹp bồng trên tay một con dê, thỉnh thoảng lại âu yếm vuốt ve. Một chàng thanh niên ngồi bên cạnh khẽ nói:
– Con dê này tốt số quá.
Cô nọ mỉm cười. Anh chàng liền tán tới:
– Ước gì anh là con dê này nhỉ.
– Vậy anh thử kêu lên xem.
– Be…e…e…e
– Ồ đúng đấy. Nhưng anh biết tôi mang dê này đi đâu không?
– Chắc là đi tiêm thuốc bổ
– k tôi đưa nó đi… thiến, lấy ngọc dương ngâm rượu!
– !!!

Posted by Thiên Thanh on tháng 1 31, 2021 with No comments

 Thấy chồng buồn, cô gái liền hỏi:

- Sao anh buồn vậy?
- Có người vừa nói anh xấu trai nhất thế giới này!
- Vui lên đi ! Em thấy ít nhất một nửa thế giới này không đẹp trai bằng anh.
- Thiệt hả?
- Cám ơn em!
- Vì một nửa thế giới là phụ nữ mà.