Thứ Hai, 26 tháng 10, 2020

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 26, 2020 with No comments


Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần; Thượng Đế cho mỗi em một chân đèn và dặn trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cho mấy cái chân đèn luôn sáng bóng.

Một ngày, hai ngày, rồi 1 tuần trôi qua, không thấy Thượng Đế quay trở lại. Tất cả các bé đều bỏ cuộc.
Chỉ có một em bé vẫn lau chùi chân đèn sáng bóng dù cho Thượng Đế không đến. Mọi người đều chê em dại.
Kết quả, chỉ có em được trở thành thiên thần..
Bài học làm người rút ra:
Hãy luôn có tấm lòng thật thà và làm việc tận tụy vì Ông trời có mắt và rất công bằng
Nguồn : Ohay TV

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 26, 2020 with No comments

 

Cậu bé nọ học việc trong một tiệm sửa xe đạp. Một ngày, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư. Cậu không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp.

Những người học việc khác cười nhạo cậu bé dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức.
Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, liền đưa cậu bé về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao.
Bài học làm người rút ra:
Có những hành động không vụ lợi mang cái tâm trong sáng, đôi khi sẽ đem lại những điều may mắn trong cuộc sống
Nguồn Ohay TV

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 26, 2020 with No comments

 Có ông chủ bắt con trai làm việc vất vả ngoài đồng.

Bạn bè nói với ông ta: “Ông không cần phải bắt con trai khó nhọc như thế, giống cây này tự nhiên cũng phát triển.” Ông chủ nói: “Tôi dạy dỗ con cái chứ đâu phải tôi chăm cây công nghiệp”.
Bài học làm người rút ra:
Cách dạy con nên người tốt nhất là để chúng tham gia lao động, để chúng hiểu được giá trị lao động và thông cảm với sự vất vả của cha mẹ chúng
Nguồn Ohay TV
Bạn và Trang Vy

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

𝑩𝒂 𝒃𝒂̀𝒊 𝒉𝒐̣𝒄 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒚́ 𝒈𝒊𝒂́: "𝑳𝒖́𝒄 𝒐̂́𝒎 đ𝒂𝒖 𝒎𝒐𝒏𝒈 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒔𝒖̛́𝒄 𝒌𝒉𝒐̉𝒆, 𝒍𝒖́𝒄 𝒍𝒚 𝒃𝒊𝒆̣̂𝒕 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒕𝒓𝒂̂𝒏 𝒕𝒓𝒐̣𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂𝒏, 𝒍𝒖́𝒄 𝒔𝒂 𝒄𝒐̛ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒖 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊"

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 25, 2020 with No comments

 

Khi con người ta vẫn còn trên đời, tưởng rằng còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội. Thực ra cuộc đời là phép trừ, gặp nhau một lần, ít đi một lần.
Đời người có 8 cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu nhưng phải chia ly, oán hận lâu dài, cầu mà không được, bị mê hoặc bởi bề ngoài.
Trong cuộc sống, có những điều nghe qua cảm thấy rất bình thường, nhưng chỉ đến khi chính mình tự trải nghiệm qua mới có thể hiểu rõ được những nỗi khổ trong đó.

1. 𝑳𝒖́𝒄 𝒐̂́𝒎 đ𝒂𝒖, 𝒎𝒐𝒏𝒈 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒔𝒖̛́𝒄 𝒌𝒉𝒐̉𝒆
Ai ai cũng có ước mơ giàu sang, đó là điều hết sức bình thường. Nhưng mãi đến khi nằm trên giường bệnh, chúng ta mới sâu sắc nhận ra được, dùng sức khỏe để đánh đổi tiền tài, thực sự không đáng.
Vào thời cổ đại, một người đàn ông tài năng đã lên đường tìm đến nhà người thông thái nổi tiếng trong vùng. Nhà thông thái này sống trên một vùng núi cao.
Người đàn ông tài năng đã mất rất nhiều công sức mới có thể lên được đỉnh núi, nhưng trong nhà lúc này lại không có ai, vì vậy anh ta đã trở về nhà.
Trên đường về nhà, người đàn ông tài năng gặp một ông lão đang mang giỏ thuốc trên lưng. Ông ấy mặc quần áo giản dị, nhẹ nhàng đi từng bước lên núi, miệng còn ngâm nga hát bài hát nào đó.
"Ông ơi, có chuyện gì khiến ông vui thế?" Người đàn ông tài năng hỏi.
"Tôi có một đôi mắt sáng và một đôi chân khỏe mạnh, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ khiến tôi thấy vui vẻ hay sao?"
Ông lão nói xong liền mỉm cười đi tiếp. Còn người đàn ông tài năng lại nghĩ trong lòng rằng, cuộc sống như vậy thật nhàm chán.
Sau khi xuống núi, nghe mọi người thảo luận, anh ta mới biết được, hóa ra ông lão khi nãy là nhà thông thái mà anh ta muốn tìm. Nhưng giờ anh ta lại cảm thấy, ông lão ấy không đáng để anh ta hỏi.
Sau vài ngày, người đàn ông tài năng bị cảm lạnh, bệnh nặng.
Trong cơn bệnh, anh ta cảm thấy choáng váng, cơ thể mệt mỏi, thậm chí hơi thở cũng rất nặng nhọc. Anh ta chỉ có thể nằm trên giường, khung cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng anh ta lại không có tâm trạng thưởng thức.
Bệnh lâu ngày, khiến tâm trạng anh ta cũng thay đổi, dù có ăn đồ ăn ngon cũng cảm thấy thật nhạt nhẽo. Lúc đó, anh ta mới hiểu rõ được hết ý nghĩa lời nói của ông lão.
Khỏe mạnh không nhất định là có được tất cả mọi thứ, nhưng mất đi sức khỏe chắc chân sẽ mất hết mọi thứ.
Bị bệnh nặng rồi, cơm không thể ăn, đi đứng không có sức, công việc và việc học bị trì hoãn, tinh thần cũng sa sút theo.

Những ngày bình thường có thể sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy nhàm chán. Nhưng chẳng may khi xét nghiệm ra bị một căn bệnh nào đó, nó sẽ khiến bạn trở nên hoài niệm quá khứ nhàm chán trước đây. Dù là những điều nhỏ nhặt, tầm thường như được ăn một tô mì gói cũng không được, khiến người ta khao khát có sức khỏe đến dường nào.

2. 𝑳𝒖́𝒄 𝒔𝒂 𝒄𝒐̛, 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒖 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊.
Khi cuộc sống bình thường, không trở ngại, các mối quan hệ của bạn đều hòa hợp, vui vẻ.
Nhưng chỉ có khi sa cơ thất thế mới thấy rõ, có rất ít người nguyện ý giơ tay ra giúp đỡ.
Những người có tướng mạo hung dữ, hoặc những người sống nội tâm ít nói, chưa chắc đã là người không tốt. Cái chúng ta cần nhìn nhận, là cách làm người của họ.
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, người ta giúp là vì cái tình nghĩa, người ta không giúp, cũng là nhân tính bình thường trong cuộc sống.
Dù đã quen lâu đi nữa, cũng rất khó nhìn thấu lòng người.
Thế nên khi bạn gặp khó khăn, bạn sa cơ thất thế, thì bạn mới có thể nhìn rõ được:
Hóa ra người mà trước đây bạn xem trọng, đối xử nhiệt tình, lại không bằng người mà bạn cho là khó chịu và ít nói chuyện.
Có hai người bạn đang đi trong rừng, đột nhiên họ nhìn thấy một con gấu to đi ngang qua.
Một người liền chạy đi và trèo lên cây.
Người còn lại không chạy kịp, thấy con gấu càng ngày càng đến gần. Anh ta đành nằm xuống, nín thở giả chết.
Con gấu lại gần, ngửi mặt anh ta, nhưng nó tưởng anh ta chết rồi nên bỏ đi.
Thấy gấu đã đi xa, người bạn kia trèo từ trên cây xuống hỏi: "Con gấu nói thầm cái gì vào tai bạn đấy?"
Người bạn kia đáp: "Gấu nói không nên tin tưởng người đã bỏ lại bạn một mình lúc nguy cấp."
Bạn thấy đó, lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai!
Khi gặp khó khăn, ta mới biết được ai là người bạn thực sự của mình, từ đó có cách ứng xử thông minh nhất.

3. 𝑳𝒖́𝒄 𝒍𝒚 𝒃𝒊𝒆̣̂𝒕 𝒎𝒐̛́𝒊 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒕𝒓𝒂̂𝒏 𝒕𝒓𝒐̣𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂𝒏
Khi chúc tết, sinh nhật, người ta thường chúc sống lâu trăm tuổi.
Khi kết hôn, người ta thường chúc trăm năm hạnh phúc.
Đó là những lời chúc tốt đẹp với mong muốn được sống bên nhau dài lâu.
Nhưng trên thực tế, đời người vô thường và ngắn ngủi lắm.
Ngày hôm qua, tôi còn thấy người bạn cùng phòng lúc trước đăng Facebook vui vẻ khoe ảnh đi du lịch ở Cầu Vàng Đà Nẵng thì hôm nay, đã thấy cô ấy đổi ảnh đại diện sang màu đen. Cô ấy rất hối hận vì cãi nhau với ba nên lâu rồi không về thăm ông, giờ muốn về thì đã muộn. Ba cô ấy bị tai nạn giao thông qua đời rồi.
Thời gian trôi đi vội vã, chúng ta cứ nghĩ rằng sau câu nói "Tạm biệt", sẽ còn nhiều cơ hội để gặp nhau. Dù sao thì xã hội thời nay phát triển, máy bay, tàu điện cái gì cũng có, muốn hẹn nhau cũng rất đơn giản.
Nhưng khi thời khắc ly biệt thực sự đến gần, chúng ta mới hiểu được thế nào là trân trọng.
Khi đó, ta có hối hận cũng đã muộn, bởi quãng đời còn lại, ta sẽ không thể nào gặp lại người đó được nữa.
Chúng ta cần phải đi ngang với thời gian, chứ không phải để thời gian đi ngang qua.
Hãy trân trọng những năm tháng được bên cạnh người thân yêu, hãy làm những việc bạn cho là quan trọng trong cuộc đời. Bớt bỏ lỡ, để bớt hối tiếc.
Nguồn Cafe biz


Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2020

Cuộc đời cuộc tình thật ý nghĩa và rất đẹp, câu chuyện cho cảm xúc với suy ngẫm

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 24, 2020 with No comments

 

Đang ngủ, ông giật mình thức giấc vì một thứ nước ấm ấm chảy dưới lưng. Quờ tay sang bà, thì ra bà đái dầm mà vẫn thấy ngủ ngon lành.“bà dậy thay quần đi, ướt hết rồi” ông lay bà dậy để thay ga giường. Bị đánh thức bà làu bàu, mắt nhắm mắt mở мộт тᴀʏ тụт Quầɴ, мộт тᴀʏ мở cáɴн тủ ʟôι ʟuôɴ cáι Quầɴ đùι củᴀ ôɴԍ мặc vào. “Ơ cái bà này sao lại lấy quần đùi của tôi mặc?”. Vừa nhắm mắt bà vừa nói: “Quần nào chẳng là quần, ông có hàng chục cái, tôi mặc mỗi một cái mà cũng nói”. Nói xong bà lại nằm lăn ra ngủ. Nhìn bà nằm ngủ vô tư như một đứa trẻ mà ông thấy thương vô cùng.

Ông ngồi ngắm bà khuôn mặt nhăn nheo toàn đồi mồi, đôi mắt nhắm tịt sâu hoắm, mồm há ra ngáy tiếng ngáy to như tiếng chạy Roda xe máy mới, đôi tay gầy gộc chỉ thấy toàn gân xanh nổi lên loằng ngoằng như những con giun đất. Vậy mà hơn 60 năm trước bà là một sơn nữ đẹp nức tiếng một vùng, còn ông là một cán bộ miền xuôi lên miền ngược công tác, vì si mê vẻ đẹp của bà nên ông đã ở lại miền núi và coi quê hương của bà là quê hương của mình. Để lấy được bà, ông đã phải vượt qua rất nhiều rào cản, bị bố của bà phản đối vì ông là người kinh, biết bao đêm ông trồng cây si trước cửa nhà bà, bị bố bà thả chó ra đuổi, vác gậy ra doạ đánh. Ông vẫn quyết lấy bà cho bằng được, bên dòng họ ông dưới xuôi cho rằng ông đã bị bỏ “bùa mê”, nhưng ông biết rằng không phải thế: ông yêu bà vì vẻ đẹp thánh thiện, vì sự dịu dàng, nết na của bà. Lấy ông xong một mạch hơn 60 năm bà là một người phụ nữ vô cùng tuyệt vời, đẻ cho ông 4 đứa con đủ nếp, đủ tẻ, dựng vợ gả chồng, trông cháu cho cả 4 đứa con kể cả chăm sóc bản thân ông. Còn ông chỉ biết lo công tác, làm cán bộ đến lúc về hưu chưa một lần ông phải nấu cơm, giặt rũ, làm việc nhà, ông thấy việc bà làm là đương nhiên.

Rồi đến một hôm bà kêu mệt và đi ngủ, mãi không thấy bà dậy nấu cơm ông vào gọi thì thấy bà đã hôn mê, bà bị xuất huyết não may mà được cứu chữa kịp thời, nhưng khi tỉnh lại thì trí óc bà không còn minh mẫn nữa nhớ nhớ quên quên, tính tình thay đổi hẳn lúc thì như trẻ con, lúc thì cáu gắt chửi bới, lúc khóc, lúc cười…

Từ đó ông phải chăm sóc bà và tự lo cho bản thân mình. Ông phải lo cho bà từng bữa ăn, giấc ngủ, tắm rửa vệ sinh …, lúc nào cũng phải để mắt tới bà, sểnh ra là bà chạy đi chơi. Có một lần do ông mải công việc nên bà trốn đi chơi nhưng không biết đường về, ông hốt hoảng đi tìm nhưng không thấy, may sao đến khoảng 12h trưa thì có người dắt bà về họ nói thấy bà giữa trưa nắng không mũ nón cứ đi lang thang ngó nghiêng từng nhà, hỏi thì bà bảo “bà tìm đường về nhà, nhưng không biết đường, chỉ nhớ trước nhà có giàn hoa màu tím” nên họ đưa về.

Miên man ông nghĩ, mặc dù phải chăm sóc bà nhưng ông vẫn thấy vui: vui vì vẫn còn bà ngày ngày bên cạnh nói chuyện cùng ông, nhưng câu chuyện không đầu, không đuôi, lúc tỉnh, lúc mê của bà làm cho ông thấy ấm lòng. Có những lúc ông nghĩ dại nếu có ngày nào đó một trong hai người đi trước thì phải làm sao? Ông đi trước thì ai lo cho bà đây? Ông lo lắng lắm, còn nếu bà đi trước thì ông sẽ cô quạnh biết bao.


Nghĩ đến đây thì thấy bà cựa quậy, sờ soạng rồi bật dậy mếu máo khóc: “hu hu tiền của tôi đâu đứa nào ăn cắp rồi…”. Ông dậy lấy bọc tiền lẻ trong cái quần vừa thay ra của bà: “đây tiền bà đây có ai cắp đâu mà bà khóc”. Vồ lấy bọc tiền bà mở ra bắt đầu ngồi
đếm./.
Tác giả :Thu Hoàng.
Nguồn NCCTV

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

Còn răng đâu mà ăn ?

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 


Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!
Nguồn "Truyện ngắn"
Ảnh sưu tầm từ Google

Yêu thương thầm lặng

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 

"Tôi có thể nhìn con được không?". Người mẹ hạnh phúc hỏi. Đón bọc tã lót gọn gàng trong cánh tay rồi nhẹ nhàng mở các nếp khăn để nhìn khuôn mặt nhỏ bé, người mẹ kinh hoàng.
***
Bác sĩ vội quay nhìn ra cửa sổ. Đứa bé sinh ra không có tai.
Thời gian đã chứng minh thính giác của đứa bé hoàn hảo. Duy chỉ có hình dáng bên ngoài của cậu bé không hoàn thiện.
Một ngày kia cậu bé từ trường chạy ào về nhà và lao vào trong đôi tay của người mẹ, nàng thở dài và biết rằng cuộc đời của cậu sẽ là chuỗi ngày đau buồn. Cậu bé nức nở: "Có đứa gọi con là đồ quái thai".
Cậu bé lớn lên, đẹp trai, bất chấp sự khiếm khuyết. Một học sinh được bạn bè yêu thích, lẽ ra anh có thể làm lớp trưởng, thế nhưng chỉ vì đôi tai...
Tài năng thiên bẩm của anh lại phát triển, một tinh hoa về âm nhạc và văn chương.
"Con có thể hòa đồng với những thanh niên khác kia mà", mẹ anh động viên, nhưng đó chỉ là sự ân cần của trái tim người mẹ.
Cha anh đã liên hệ với một nhà phẫu thuật.
"Không thể làm gì được ư? Tôi tin chắc tôi có thể ghép đôi tai nếu mua được" Bác sĩ khẳng định. Sau đó là cuộc tìm kiếm người có thể hy sinh đôi tai cho một thanh niên trẻ.
Hai năm trôi qua.
"Con sắp vào bệnh viện đấy con trai ạ. Mẹ và cha đã tìm được người tặng tai cho con. Nhưng đó là một điều bí mật". Người cha nói.
Cuộc giải phẫu thành công rực rỡ, và một nhân vật mới nổi lên. Tài năng anh nở rộ xuất chúng, cuộc đời ở trường trung học và đại học là những chuỗi ngày hân hoan. Anh lập gia đình và làm công việc ngoại giao.
"Nhưng con cần phải biết!" Anh van nài cha. "Ai đã tặng cho con quá nhiều như thế? Con không bao giờ có thể đền đáp xứng đáng cho người ấy".
"Cha cũng tin là con không thể". Người cha trả lời , "nhưng giao kèo bắt buộc con không được biết... đúng hơn là chưa được biết".
Nhiều năm trôi qua với điều bí mật của họ, nhưng ngày ấy vẫn đến... Một trong những ngày tối tăm nhất chưa từng có trong đời đứa con. Anh cùng cha đứng nghiêng mình trước quan tài người mẹ. Dịu dàng và chậm rãi, người cha đưa tay vén mái tóc dài màu nâu dày để lộ ra... đôi tai không còn của người mẹ.
"Mẹ đã nói rằng mẹ hạnh phúc khi không bao giờ cắt tóc", ông thì thào "Và không ai có thể nghĩ mẹ bớt đẹp đi phải không?"
Vẻ đẹp thật sự không nằm trong dáng vẻ bên ngoài, mà ở bên trong trái tim. Chân giá trị không nằm trong những gì hữu hình mà nó tồn tại trong những cái vô hình.
Tình thương yêu thật sự không nằm trong những việc đã làm, đã được biết đến, nó hiện hữu nơi những gì đã thực hiện trong thầm lặng.
Nguồn " Truyện ngắn"
Ảnh : google


NẾU CON CHẾT, MẸ CÓ BUỒN KHÔNG?

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 - Ki tao ăn với mày nhé! - Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa.

***
Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thét, rít mạnh trên những cao nguyên đất đỏ badan. Ở nơi đây mùa hè nắng gay gắt như muốn làm mọi thứ bốc cháy, mùa đông thì lạnh thấu xương cùng những cơn gió giữ dội. Thằng bé cố kéo cao cổ áo thêm một chút cho bớt lạnh.
Nó lần mò đám lá khô dưới những gốc cây cà phê, để tìm những quả cà phê còn xót lại của vụ thu hoạch rụng xuống lẫn vào đám lá khô. Hôm nay được ít quá, ngày nào cũng có người đi mót nên cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Trời tối dần gió càng rít mạnh hơn, nó muốn tìm thêm nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì nữa, những người đi mót cà phê cũng đã về hết. Nó quay đầu bước về nhà thế nào nó cũng bị mắng.
- Sao hôm nay được ít thế này? Mày lại trốn đi chơi rồi hả!
- Không ạ! Con không có, hết mùa nhặt cà phê rồi mà mẹ!
Chát! Mẹ nó đưa tay tát nó một cái nổ đom đóm mắt, dúi đầu nó xuống.
- Tí tuổi đầu ranh con mà nói dối, sai không nhận lại còn cãi. Hôm nay nhịn cơm cho nhớ, mang giỏ cất xuống nhà ngang!
Nó lủi thủi xuống dưới nhà, nó ngồi co ro dưới hiên . Nó chẳng hiểu sao bị mẹ đối xử như vậy, nó nói thật mà nó rất chăm từ sáng đến trưa cũng chẳng kịp ăn cơm. Gió rít mạnh như vậy, trời lạnh như vậy nhưng nó cũng không dám nghỉ. Chân tay tím tái đi vì lạnh, nó ôm con Ki sát vào người cho bớt lạnh.
Ki vốn là một con chó tây rất khôn, lông trắng dài , Ki luôn luôn quấn quýt với nó không rời.
- Ki à! Hôm nay tao cố gắng lắm, nhưng tao cũng chẳng nhặt được nhiều. Bây giờ cuối mùa hết rồi tao nói nhưng mẹ chẳng tin! Hôm nay ngày mấy nhỉ? Rét lâu thế này rồi chắc chị Linh với em Thắng sắp về nghỉ tết rồi nhỉ!
Con chó như hiểu lời nó, ngước lên rồi liếm vào má nó. Nếu không có Ki chắc nó cũng chẳng biết phải nói với ai cho đỡ buồn nữa, nó quý Ki lắm, Ki là bạn nó.
- Chắc Ki cũng nhớ chị Linh với em Thắng nhỉ? Tao cũng thế!
Trong cả một năm nó thích nhất là tết với nghỉ hè. Không phải vì nó được nghỉ học , nó có được đi học đâu thế nên ngày nào nó chẳng nghỉ. Không phải vì được ăn nhiều thứ và được ăn no, mà vì chị với em nó về. Nó được chơi với chị nó em nó, thế là vui rồi, như thế còn thích hơn là được ăn no. Những ngày đó vui lắm, đi đâu cả ba đứa cũng đi với nhau, mà cả Ki nữa. Nó lại càng nhớ chị và em nó.
- Thằng Quốc đâu vào đây tao bảo!
Tiếng mâm bát dọn dẹp, hình như mẹ nó gọi nó cho vào ăn cơm. Nhắc đến mới nhớ nó đói, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn cơm. Nó buông con Ki ra , vui vẻ đứng dậy chạy nhanh vào nhà.
- Dạ!
- Bưng ra cho con Ki nó ăn, cho mày nhịn một bữa cũng không chết được cho chừa cái tội nói dối, nuôi loại như mày tốn cơm!
Mặt nó đang tươi tỉnh, nghe thấy vậy tối sầm lại. Nó lững thững bưng chậu cơm ra ngoài đặt xuống. Hình như mẹ yêu con Ki hơn cả nó thì phải.
Mẹ nó đối xử với nó trước đây cũng đâu có tệ như vậy, nhưng từ khi bố nó mất, mẹ nó chuyển từ Đà Nẵng vào đây làm vườn cà phê. Nó vốn không phải con đẻ của mẹ nó, là đứa con rơi mẹ nó nhặt được từ lúc nó còn nhỏ nên nó cứ nghĩ mẹ là mẹ của nó.
Kể thằng bé cũng ngoan, chịu khó nghe lời dù mẹ đánh mắng thế nào cũng không ngỗ ngược cãi lại. Chị với em nó được gửi lên thành phố học, chỉ có nó phải ở nhà phụ mẹ làm cà phê.
Con Ki nhổm dậy, vẫy đuôi chạy đến chậu cơm ăn. Ki đang ăn, lại ngửng đầu lên, hình như nó cũng biết chủ nó cũng đói chưa được ăn cơm. Ki không ăn nữa chạy đến chỗ nó, rúc đầu vào lòng nó.
- Ki thương tao hả? Thôi mày ra ăn đi, tý nữa thể nào mẹ cũng cho tao ăn thôi!
Nó xoa đầu con chó, rồi đứng dậy bưng chậu cơm đặt trước mặt con chó.
- Này mày ăn đi!
Con Ki nhìn nó.
Ọc...Ọc . Tiếng dạ dày nó sôi lên, đói quá từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn gì, trời lại lạnh nữa nên cái đói nên cái đói lại càng rõ hơn. Nó ngồi xuống ôm cái bụng đang biểu tình, đã đói nhìn thấy đồ ăn trước mặt lại càng đói hơn. Nó quay đầu đi.
- Ki! Mày ăn đi không tao ăn hết đấy!
Nhưng nó rất đói, hay là... nhưng không, nó không thể làm thế được, mẹ biết mẹ sẽ mắng nó, có khi còn cho nó nhịn ăn vài ngày cũng nên. Nhưng mà nó đói lắm hoa hết cả mắt rồi, thôi kệ vậy, nó nhìn quanh không thấy mẹ nó đâu.
- Ki tao ăn với mày nhé!
Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa. Cơm khi đói dù cơm thừa cũng thật ngon, Ki vẫy đuôi cùng ăn với nó. Thế là một chậu cơm thừa, chủ một miếng chó một miếng...
Hôm nay trời lại mưa to, lạnh lắm mẹ nó lại còn bị ốm nữa. Trời lạnh như vậy mà trán mẹ nó rất nóng, nó sợ lắm hình như mẹ nó rất mệt thì phải. Nó nhớ lần trước em Thắng cũng nóng như thế này, chị Linh bảo nó nếu ốm phải uống thuốc, nếu không uống thuốc có thể bị chết.
Nó sợ lắm, nó không muốn mẹ chết, dù mẹ hay đánh nó mắng nó nhưng nó vẫn yêu mẹ nó lắm. Nó tìm nhưng không thấy thuốc đâu cả, nó sẽ đi mua. Trời tối quá, con đường từ vườn cà phê đến thị xã rất xa, nhưng nó không sợ nó phải đi mua thuốc cho mẹ. Mưa làm cho con đường đất đỏ khó đi, nó trượt ngã nhưng rồi nó lại đứng dậy, nó phải nhanh đi mua thuốc cho mẹ.
Từng đợt nước mưa cứ tạt vào người nó làm nó cay mắt, lạnh thấu xương. Nó cố đi thật nhanh, mẹ đang chờ nó. Mãi cuối cùng nó cũng đến được cửa hàng thuốc trong thị xã, trời đã khuya rồi mưa to người ta đã đóng cửa. Nó đập cửa gọi.
- Cô ơi! Cô ơi!
Mưa ở ngoài vẫn rất lớn, trong cửa hàng thuốc ánh đèn được bật sáng. Thấy ánh đèm mắt nó sáng lên gấp gáp.
- Cô ơi! Mẹ cháu nóng quá!
Chủ cửa hàng thuốc mở cửa thấy thằng bé vội nói:
- Cháu đứng vào đây mưa to lắm!
- Cô ơi mẹ cháu nóng quá! Cô bán cho cháu thuốc đi cô! Cô ơi nhanh lên!
- Mẹ cháu bị sốt rồi bây giờ cô đưa cháu thuốc cháu về cho mẹ ăn chút cháo hoặc cái gì đó rồi uống hai viên thuốc hạ sốt này. Nếu không đỡ mà vẫn nóng thì cháu phải gọi ai đó đưa mẹ cháu đến trạm y tế xã ngay rõ chưa?
- Dạ!
Thằng bé cầm gói thuốc bọc trong túi ni lông ôm chặt vào lòng cho khỏi ướt, nó chạy nhanh trong cơn mưa. Bây giờ mà đi đường khe đá sẽ nhanh hơn nhưng rất nguy hiểm, trời tối lại mưa rất to nữa rất dễ ngã xuống khe. Nó không sợ, nó phải mang thuốc về cho mẹ. Mưa làm cho mọi thứ mờ mịt hơn, nó cố gắng bước thật nhanh.
Oạch!
Nó trượt chân ngã, những hòn đá làm trầy người nó. Đau quá! Nước mưa làm máu nó chảy nhiều hơn, nó cố đứng dậy. Cuối cùng nó cũng về đến nhà, nó lạnh lắm mấy vết rách cũng chẳng còn thấy đau nữa vì nó rất lạnh. Mắt nó muốn nhắm lại, chân không muốn bước nữa. Nhưng mẹ nó phải uống thuốc, nó đặt tay lên trán mẹ nó vẫn rất nóng.
Bát cháo trên bàn đã nguội, mẹ nó vẫn chưa ăn. Nó nhớ cô bán thuốc bảo phải cho mẹ nó ăn mới được uống thuốc, nó cố gọi mẹ nó dậy. Hình như mẹ nó rất mệt, mở mắt ra nhìn nó thôi nước mắt mẹ nó chảy ra. Nó xúc một thìa cháo đưa lên miệng cho mẹ, nhưng mẹ nó lắc đầu.
- Mẹ ơi ! Mẹ phải ăn thì mới uống thuốc được, con sợ lắm, mẹ ơi mẹ ăn một miếng thôi!
Nước mắt nó cứ thi nhau chảy xuống, nó sợ lắm, mẹ nó không ăn thì làm sao có thể uống thuốc. Nhìn nó mẹ nó cũng cố ăn hai thìa cháo. Nó vội đi lấy nước để mẹ uống thuốc, cái chân đau của nó vì ngã lúc mua thuốc. Đau quá, nó vấp ngã, cái cốc nước vỡ tan, mảnh vỡ cứa vào tay nó.
Mặc kệ nó đứng dậy đi lấy cốc khác, mẹ nó uống thuốc rồi, nhưng nó vẫn sợ lắm, sợ mẹ nó không khỏi thì sao. Nó kéo chiếc chăn bông đắp cao lên một chút cho mẹ bớt lạnh. Nó thấy nhức đầu, mọi thứ chao đảo, người nó hình như rất lạnh, lại còn đau nữa. Chân cũng đau, tay cũng đau, nhưng đầu nó đau hơn nữa. Nó ngã xuống.
Mẹ nó uống thuốc ngủ một lúc thấy đỡ mệt hơn, nhưng vẫn rất mệt. Hình như lúc đau ốm làm con người ta mềm lòng hơn thì phải, mẹ nó thấy mình hình như đối xử hơi nghiệt ngã với nó. Nó vẫn còn rất nhỏ đối xử với nó như vậy nhưng khi mình ốm, nó vẫn lo lắng chăm sóc cho mình khi ốm.
Mẹ nó đưa mắt nhìn quanh phòng nhưng không thấy nó đâu, chẳng biết nó chạy đi đâu nữa. Mẹ nó muốn uống nước , với tay lấy cốc nước để trên bàn nhưng hết nước. Cố ngồi dậy đi lấy nước, thì mẹ nó thấy nó đang nằm dưới sàn nhà, môi tím lại. Nó bị sao vậy, mẹ nó vội xuống giường đỡ nó lên, quần áo nó ướt sũng người nó rất lạnh.
Vội bế nó lên giường, mở tủ lấy bộ quần áo khô thay cho nó. Tìm mãi nhưng chỉ thấy vài chiếc áo mỏng manh, mẹ nó sững người. Hình như rất lâu chưa mua cho nó quần áo mới, lạnh như vậy, mẹ nó vội lấy quần áo của Thắng thay cho nó.
Nó rất lạnh nhìn những vết thương mẹ nó bật khóc, những vết thương này là vì nó vội đi mua thuốc mà ra. Nó run lên từng hồi vì lạnh, không hiểu sao mẹ ôm nó vào lòng. Đã rất lâu rồi nó không được mẹ ôm vào lòng như vậy. Mà hình như mẹ chưa ôm nó bao giờ mẹ chỉ ôm chị Linh với em Thắng thôi.
- Chị Linh ơi! Bao giờ chị về chơi tết cả em Thắng nữa. Em nhớ chị với Thắng lắm, em ở nhà mẹ không đánh, không mắng em đâu. Mẹ yêu em chị nhỉ, mẹ đẻ ra em với chị với em Thắng mà!
Ừ! Đúng rồi nó là con mình mà sao mình đối xử vối nó như vậy!
Mẹ cũng không biết sao mình làm như vậy, mẹ đã nuôi nó từ tấm bé bằng dòng sữa của mình mà. Từng giọt nước mắt mẹ rơi nóng hổi, mẹ ôm nó thật chặt mẹ muốn xin lỗi nó thật nhiều. Nó vẫn run lên trong lòng mẹ, nhưng hình như môi nó mỉm cười. Nó có cảm giác được mẹ ôm trong lòng, ngoài trời mưa vẫn nặng hạt dữ dội, như muốn rửa trôi tất cả.
Mẹ nó thiếp đi nhưng vẫn ôm chặt nó trong lòng, khi tỉnh dậy mẹ muốn hôm nay nấu cơm cho nó ăn. Mẹ muốn nấu cho nó thứ nó thích ăn nhất, nhưng mẹ cũng chẳng biết nó thích ăn gì. Chuyện nói ra chẳng ai tin, mẹ không biết con mình thích ăn gì. Mẹ nó thấy mình hình như đã đối xử vói nó quá tệ, từ giờ trở đi sẽ khác mẹ nó tự bảo vói lòng mình như vậy.
- Quốc! Quốc! Dậy đi con muốn ăn gì hôm nay mẹ nấu cho!
Nhưng có gì đó không ổn, nó không trả lời, gương mặt nó trắng bệch. Nó đã đi đi đến một nơi rất xa, nhưng gương mặt nó hình như hơi mỉm cười. Vì nó có cảm giác được mẹ ôm vào trong lòng.
Nguồn " Truyện Ngắn"
Ảnh : Google