Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

Còn răng đâu mà ăn ?

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 


Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!
Nguồn "Truyện ngắn"
Ảnh sưu tầm từ Google

Yêu thương thầm lặng

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 

"Tôi có thể nhìn con được không?". Người mẹ hạnh phúc hỏi. Đón bọc tã lót gọn gàng trong cánh tay rồi nhẹ nhàng mở các nếp khăn để nhìn khuôn mặt nhỏ bé, người mẹ kinh hoàng.
***
Bác sĩ vội quay nhìn ra cửa sổ. Đứa bé sinh ra không có tai.
Thời gian đã chứng minh thính giác của đứa bé hoàn hảo. Duy chỉ có hình dáng bên ngoài của cậu bé không hoàn thiện.
Một ngày kia cậu bé từ trường chạy ào về nhà và lao vào trong đôi tay của người mẹ, nàng thở dài và biết rằng cuộc đời của cậu sẽ là chuỗi ngày đau buồn. Cậu bé nức nở: "Có đứa gọi con là đồ quái thai".
Cậu bé lớn lên, đẹp trai, bất chấp sự khiếm khuyết. Một học sinh được bạn bè yêu thích, lẽ ra anh có thể làm lớp trưởng, thế nhưng chỉ vì đôi tai...
Tài năng thiên bẩm của anh lại phát triển, một tinh hoa về âm nhạc và văn chương.
"Con có thể hòa đồng với những thanh niên khác kia mà", mẹ anh động viên, nhưng đó chỉ là sự ân cần của trái tim người mẹ.
Cha anh đã liên hệ với một nhà phẫu thuật.
"Không thể làm gì được ư? Tôi tin chắc tôi có thể ghép đôi tai nếu mua được" Bác sĩ khẳng định. Sau đó là cuộc tìm kiếm người có thể hy sinh đôi tai cho một thanh niên trẻ.
Hai năm trôi qua.
"Con sắp vào bệnh viện đấy con trai ạ. Mẹ và cha đã tìm được người tặng tai cho con. Nhưng đó là một điều bí mật". Người cha nói.
Cuộc giải phẫu thành công rực rỡ, và một nhân vật mới nổi lên. Tài năng anh nở rộ xuất chúng, cuộc đời ở trường trung học và đại học là những chuỗi ngày hân hoan. Anh lập gia đình và làm công việc ngoại giao.
"Nhưng con cần phải biết!" Anh van nài cha. "Ai đã tặng cho con quá nhiều như thế? Con không bao giờ có thể đền đáp xứng đáng cho người ấy".
"Cha cũng tin là con không thể". Người cha trả lời , "nhưng giao kèo bắt buộc con không được biết... đúng hơn là chưa được biết".
Nhiều năm trôi qua với điều bí mật của họ, nhưng ngày ấy vẫn đến... Một trong những ngày tối tăm nhất chưa từng có trong đời đứa con. Anh cùng cha đứng nghiêng mình trước quan tài người mẹ. Dịu dàng và chậm rãi, người cha đưa tay vén mái tóc dài màu nâu dày để lộ ra... đôi tai không còn của người mẹ.
"Mẹ đã nói rằng mẹ hạnh phúc khi không bao giờ cắt tóc", ông thì thào "Và không ai có thể nghĩ mẹ bớt đẹp đi phải không?"
Vẻ đẹp thật sự không nằm trong dáng vẻ bên ngoài, mà ở bên trong trái tim. Chân giá trị không nằm trong những gì hữu hình mà nó tồn tại trong những cái vô hình.
Tình thương yêu thật sự không nằm trong những việc đã làm, đã được biết đến, nó hiện hữu nơi những gì đã thực hiện trong thầm lặng.
Nguồn " Truyện ngắn"
Ảnh : google


NẾU CON CHẾT, MẸ CÓ BUỒN KHÔNG?

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 22, 2020 with No comments

 - Ki tao ăn với mày nhé! - Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa.

***
Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thét, rít mạnh trên những cao nguyên đất đỏ badan. Ở nơi đây mùa hè nắng gay gắt như muốn làm mọi thứ bốc cháy, mùa đông thì lạnh thấu xương cùng những cơn gió giữ dội. Thằng bé cố kéo cao cổ áo thêm một chút cho bớt lạnh.
Nó lần mò đám lá khô dưới những gốc cây cà phê, để tìm những quả cà phê còn xót lại của vụ thu hoạch rụng xuống lẫn vào đám lá khô. Hôm nay được ít quá, ngày nào cũng có người đi mót nên cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Trời tối dần gió càng rít mạnh hơn, nó muốn tìm thêm nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì nữa, những người đi mót cà phê cũng đã về hết. Nó quay đầu bước về nhà thế nào nó cũng bị mắng.
- Sao hôm nay được ít thế này? Mày lại trốn đi chơi rồi hả!
- Không ạ! Con không có, hết mùa nhặt cà phê rồi mà mẹ!
Chát! Mẹ nó đưa tay tát nó một cái nổ đom đóm mắt, dúi đầu nó xuống.
- Tí tuổi đầu ranh con mà nói dối, sai không nhận lại còn cãi. Hôm nay nhịn cơm cho nhớ, mang giỏ cất xuống nhà ngang!
Nó lủi thủi xuống dưới nhà, nó ngồi co ro dưới hiên . Nó chẳng hiểu sao bị mẹ đối xử như vậy, nó nói thật mà nó rất chăm từ sáng đến trưa cũng chẳng kịp ăn cơm. Gió rít mạnh như vậy, trời lạnh như vậy nhưng nó cũng không dám nghỉ. Chân tay tím tái đi vì lạnh, nó ôm con Ki sát vào người cho bớt lạnh.
Ki vốn là một con chó tây rất khôn, lông trắng dài , Ki luôn luôn quấn quýt với nó không rời.
- Ki à! Hôm nay tao cố gắng lắm, nhưng tao cũng chẳng nhặt được nhiều. Bây giờ cuối mùa hết rồi tao nói nhưng mẹ chẳng tin! Hôm nay ngày mấy nhỉ? Rét lâu thế này rồi chắc chị Linh với em Thắng sắp về nghỉ tết rồi nhỉ!
Con chó như hiểu lời nó, ngước lên rồi liếm vào má nó. Nếu không có Ki chắc nó cũng chẳng biết phải nói với ai cho đỡ buồn nữa, nó quý Ki lắm, Ki là bạn nó.
- Chắc Ki cũng nhớ chị Linh với em Thắng nhỉ? Tao cũng thế!
Trong cả một năm nó thích nhất là tết với nghỉ hè. Không phải vì nó được nghỉ học , nó có được đi học đâu thế nên ngày nào nó chẳng nghỉ. Không phải vì được ăn nhiều thứ và được ăn no, mà vì chị với em nó về. Nó được chơi với chị nó em nó, thế là vui rồi, như thế còn thích hơn là được ăn no. Những ngày đó vui lắm, đi đâu cả ba đứa cũng đi với nhau, mà cả Ki nữa. Nó lại càng nhớ chị và em nó.
- Thằng Quốc đâu vào đây tao bảo!
Tiếng mâm bát dọn dẹp, hình như mẹ nó gọi nó cho vào ăn cơm. Nhắc đến mới nhớ nó đói, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn cơm. Nó buông con Ki ra , vui vẻ đứng dậy chạy nhanh vào nhà.
- Dạ!
- Bưng ra cho con Ki nó ăn, cho mày nhịn một bữa cũng không chết được cho chừa cái tội nói dối, nuôi loại như mày tốn cơm!
Mặt nó đang tươi tỉnh, nghe thấy vậy tối sầm lại. Nó lững thững bưng chậu cơm ra ngoài đặt xuống. Hình như mẹ yêu con Ki hơn cả nó thì phải.
Mẹ nó đối xử với nó trước đây cũng đâu có tệ như vậy, nhưng từ khi bố nó mất, mẹ nó chuyển từ Đà Nẵng vào đây làm vườn cà phê. Nó vốn không phải con đẻ của mẹ nó, là đứa con rơi mẹ nó nhặt được từ lúc nó còn nhỏ nên nó cứ nghĩ mẹ là mẹ của nó.
Kể thằng bé cũng ngoan, chịu khó nghe lời dù mẹ đánh mắng thế nào cũng không ngỗ ngược cãi lại. Chị với em nó được gửi lên thành phố học, chỉ có nó phải ở nhà phụ mẹ làm cà phê.
Con Ki nhổm dậy, vẫy đuôi chạy đến chậu cơm ăn. Ki đang ăn, lại ngửng đầu lên, hình như nó cũng biết chủ nó cũng đói chưa được ăn cơm. Ki không ăn nữa chạy đến chỗ nó, rúc đầu vào lòng nó.
- Ki thương tao hả? Thôi mày ra ăn đi, tý nữa thể nào mẹ cũng cho tao ăn thôi!
Nó xoa đầu con chó, rồi đứng dậy bưng chậu cơm đặt trước mặt con chó.
- Này mày ăn đi!
Con Ki nhìn nó.
Ọc...Ọc . Tiếng dạ dày nó sôi lên, đói quá từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn gì, trời lại lạnh nữa nên cái đói nên cái đói lại càng rõ hơn. Nó ngồi xuống ôm cái bụng đang biểu tình, đã đói nhìn thấy đồ ăn trước mặt lại càng đói hơn. Nó quay đầu đi.
- Ki! Mày ăn đi không tao ăn hết đấy!
Nhưng nó rất đói, hay là... nhưng không, nó không thể làm thế được, mẹ biết mẹ sẽ mắng nó, có khi còn cho nó nhịn ăn vài ngày cũng nên. Nhưng mà nó đói lắm hoa hết cả mắt rồi, thôi kệ vậy, nó nhìn quanh không thấy mẹ nó đâu.
- Ki tao ăn với mày nhé!
Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa. Cơm khi đói dù cơm thừa cũng thật ngon, Ki vẫy đuôi cùng ăn với nó. Thế là một chậu cơm thừa, chủ một miếng chó một miếng...
Hôm nay trời lại mưa to, lạnh lắm mẹ nó lại còn bị ốm nữa. Trời lạnh như vậy mà trán mẹ nó rất nóng, nó sợ lắm hình như mẹ nó rất mệt thì phải. Nó nhớ lần trước em Thắng cũng nóng như thế này, chị Linh bảo nó nếu ốm phải uống thuốc, nếu không uống thuốc có thể bị chết.
Nó sợ lắm, nó không muốn mẹ chết, dù mẹ hay đánh nó mắng nó nhưng nó vẫn yêu mẹ nó lắm. Nó tìm nhưng không thấy thuốc đâu cả, nó sẽ đi mua. Trời tối quá, con đường từ vườn cà phê đến thị xã rất xa, nhưng nó không sợ nó phải đi mua thuốc cho mẹ. Mưa làm cho con đường đất đỏ khó đi, nó trượt ngã nhưng rồi nó lại đứng dậy, nó phải nhanh đi mua thuốc cho mẹ.
Từng đợt nước mưa cứ tạt vào người nó làm nó cay mắt, lạnh thấu xương. Nó cố đi thật nhanh, mẹ đang chờ nó. Mãi cuối cùng nó cũng đến được cửa hàng thuốc trong thị xã, trời đã khuya rồi mưa to người ta đã đóng cửa. Nó đập cửa gọi.
- Cô ơi! Cô ơi!
Mưa ở ngoài vẫn rất lớn, trong cửa hàng thuốc ánh đèn được bật sáng. Thấy ánh đèm mắt nó sáng lên gấp gáp.
- Cô ơi! Mẹ cháu nóng quá!
Chủ cửa hàng thuốc mở cửa thấy thằng bé vội nói:
- Cháu đứng vào đây mưa to lắm!
- Cô ơi mẹ cháu nóng quá! Cô bán cho cháu thuốc đi cô! Cô ơi nhanh lên!
- Mẹ cháu bị sốt rồi bây giờ cô đưa cháu thuốc cháu về cho mẹ ăn chút cháo hoặc cái gì đó rồi uống hai viên thuốc hạ sốt này. Nếu không đỡ mà vẫn nóng thì cháu phải gọi ai đó đưa mẹ cháu đến trạm y tế xã ngay rõ chưa?
- Dạ!
Thằng bé cầm gói thuốc bọc trong túi ni lông ôm chặt vào lòng cho khỏi ướt, nó chạy nhanh trong cơn mưa. Bây giờ mà đi đường khe đá sẽ nhanh hơn nhưng rất nguy hiểm, trời tối lại mưa rất to nữa rất dễ ngã xuống khe. Nó không sợ, nó phải mang thuốc về cho mẹ. Mưa làm cho mọi thứ mờ mịt hơn, nó cố gắng bước thật nhanh.
Oạch!
Nó trượt chân ngã, những hòn đá làm trầy người nó. Đau quá! Nước mưa làm máu nó chảy nhiều hơn, nó cố đứng dậy. Cuối cùng nó cũng về đến nhà, nó lạnh lắm mấy vết rách cũng chẳng còn thấy đau nữa vì nó rất lạnh. Mắt nó muốn nhắm lại, chân không muốn bước nữa. Nhưng mẹ nó phải uống thuốc, nó đặt tay lên trán mẹ nó vẫn rất nóng.
Bát cháo trên bàn đã nguội, mẹ nó vẫn chưa ăn. Nó nhớ cô bán thuốc bảo phải cho mẹ nó ăn mới được uống thuốc, nó cố gọi mẹ nó dậy. Hình như mẹ nó rất mệt, mở mắt ra nhìn nó thôi nước mắt mẹ nó chảy ra. Nó xúc một thìa cháo đưa lên miệng cho mẹ, nhưng mẹ nó lắc đầu.
- Mẹ ơi ! Mẹ phải ăn thì mới uống thuốc được, con sợ lắm, mẹ ơi mẹ ăn một miếng thôi!
Nước mắt nó cứ thi nhau chảy xuống, nó sợ lắm, mẹ nó không ăn thì làm sao có thể uống thuốc. Nhìn nó mẹ nó cũng cố ăn hai thìa cháo. Nó vội đi lấy nước để mẹ uống thuốc, cái chân đau của nó vì ngã lúc mua thuốc. Đau quá, nó vấp ngã, cái cốc nước vỡ tan, mảnh vỡ cứa vào tay nó.
Mặc kệ nó đứng dậy đi lấy cốc khác, mẹ nó uống thuốc rồi, nhưng nó vẫn sợ lắm, sợ mẹ nó không khỏi thì sao. Nó kéo chiếc chăn bông đắp cao lên một chút cho mẹ bớt lạnh. Nó thấy nhức đầu, mọi thứ chao đảo, người nó hình như rất lạnh, lại còn đau nữa. Chân cũng đau, tay cũng đau, nhưng đầu nó đau hơn nữa. Nó ngã xuống.
Mẹ nó uống thuốc ngủ một lúc thấy đỡ mệt hơn, nhưng vẫn rất mệt. Hình như lúc đau ốm làm con người ta mềm lòng hơn thì phải, mẹ nó thấy mình hình như đối xử hơi nghiệt ngã với nó. Nó vẫn còn rất nhỏ đối xử với nó như vậy nhưng khi mình ốm, nó vẫn lo lắng chăm sóc cho mình khi ốm.
Mẹ nó đưa mắt nhìn quanh phòng nhưng không thấy nó đâu, chẳng biết nó chạy đi đâu nữa. Mẹ nó muốn uống nước , với tay lấy cốc nước để trên bàn nhưng hết nước. Cố ngồi dậy đi lấy nước, thì mẹ nó thấy nó đang nằm dưới sàn nhà, môi tím lại. Nó bị sao vậy, mẹ nó vội xuống giường đỡ nó lên, quần áo nó ướt sũng người nó rất lạnh.
Vội bế nó lên giường, mở tủ lấy bộ quần áo khô thay cho nó. Tìm mãi nhưng chỉ thấy vài chiếc áo mỏng manh, mẹ nó sững người. Hình như rất lâu chưa mua cho nó quần áo mới, lạnh như vậy, mẹ nó vội lấy quần áo của Thắng thay cho nó.
Nó rất lạnh nhìn những vết thương mẹ nó bật khóc, những vết thương này là vì nó vội đi mua thuốc mà ra. Nó run lên từng hồi vì lạnh, không hiểu sao mẹ ôm nó vào lòng. Đã rất lâu rồi nó không được mẹ ôm vào lòng như vậy. Mà hình như mẹ chưa ôm nó bao giờ mẹ chỉ ôm chị Linh với em Thắng thôi.
- Chị Linh ơi! Bao giờ chị về chơi tết cả em Thắng nữa. Em nhớ chị với Thắng lắm, em ở nhà mẹ không đánh, không mắng em đâu. Mẹ yêu em chị nhỉ, mẹ đẻ ra em với chị với em Thắng mà!
Ừ! Đúng rồi nó là con mình mà sao mình đối xử vối nó như vậy!
Mẹ cũng không biết sao mình làm như vậy, mẹ đã nuôi nó từ tấm bé bằng dòng sữa của mình mà. Từng giọt nước mắt mẹ rơi nóng hổi, mẹ ôm nó thật chặt mẹ muốn xin lỗi nó thật nhiều. Nó vẫn run lên trong lòng mẹ, nhưng hình như môi nó mỉm cười. Nó có cảm giác được mẹ ôm trong lòng, ngoài trời mưa vẫn nặng hạt dữ dội, như muốn rửa trôi tất cả.
Mẹ nó thiếp đi nhưng vẫn ôm chặt nó trong lòng, khi tỉnh dậy mẹ muốn hôm nay nấu cơm cho nó ăn. Mẹ muốn nấu cho nó thứ nó thích ăn nhất, nhưng mẹ cũng chẳng biết nó thích ăn gì. Chuyện nói ra chẳng ai tin, mẹ không biết con mình thích ăn gì. Mẹ nó thấy mình hình như đã đối xử vói nó quá tệ, từ giờ trở đi sẽ khác mẹ nó tự bảo vói lòng mình như vậy.
- Quốc! Quốc! Dậy đi con muốn ăn gì hôm nay mẹ nấu cho!
Nhưng có gì đó không ổn, nó không trả lời, gương mặt nó trắng bệch. Nó đã đi đi đến một nơi rất xa, nhưng gương mặt nó hình như hơi mỉm cười. Vì nó có cảm giác được mẹ ôm vào trong lòng.
Nguồn " Truyện Ngắn"
Ảnh : Google


Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

Ghé tui mua vé về quê ăn Tết nhe

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 18, 2020 with No comments

 Tết là dịp để người con xa xứ cả năm có dịp trở về, quây quần cùng người thân ôn lại những câu chuyện trong năm, cùng nhau hướng tới một năm mới với những điều an lành.

Còn bạn thì sao , năm nay có ai về quê ăn Tết cùng ông bà , cha mẹ không nè?


Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2020

Dù có đi đâu thì gia đình và cha mẹ mãi là nơi trở về ấm áp nhất

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2020 with No comments

 

Đi đâu cũng được, nhưng gia đình và cha mẹ mãi là nơi ấm áp nhất. Gia đình là xuất phát điểm đồng thời nơi cuối cùng tận.


Khi bạn xa rời vòng tay của mẹ với mối lo cơm áo gạo tiền. Những lúc mệt mỏi chỉ muốn về ăn cơm mẹ nấu


Ngoài đời không ai giúp bạn không công bao giờ đầu, đều là sự đáɴʜ đổi. Nhưng cha mẹ thì không. Họ luôn sẵn lòng cho bạn tất cả mà không cần bạn trả lại điều gì. Chính vì vậy hiếu kính với cha mẹ là bổn phậɴ của người làm con. “công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.


Làm quen với con từ khi con đang trong bụng mẹ. Thời gian dài đó đủ để cha mẹ xứng đáng là người hiểu bạn nhất.
Một đời lo cho con cái, cha mẹ phải hy sinh tuổi thanh xuân của mình. Khi bạn trưởng thành hãy đi du lịch với bố mẹ khi có thể.


Dù bạn ở địa vị nào, thậm chí cũng trở thành bố mẹ nhưng sẽ mãi là đứa con nít trong мắт bố mẹ mình, luôn được yêu ᴛнươnɢ chở che từ họ.


Mỗi lần tới thăm cha mẹ, hãy nghĩ xem họ đã bao nhiêu tuổi. Liệu bạn còn có thể chăm sóc họ được bao lâu nữa. Chẳng còn quá nhiều thời gian nữa đâu nên hãy cố gắng hiếu thảo với cha mẹ cả về vật chất và tinh thần khi còn có thể.


Đừng đợi tới khi kiếm được nhiều tiền mới báo hiếu. Cha mẹ có lẽ sẽ không chờ được bạn lâu như vậy đâu. Và cũng đừng đợi tới khi cha mẹ khuất núi rồi mới làm mâm cao, cỗ đầy, mới khóc than bởi lúc này, có làm gì thì cha mẹ cũng chẳng thể nào sống lại được nữa!

Với vợ, với con bạn phải tỏ ra là chỗ dựa vững chắc. Nhưng đôi khi mệt mỏi hãy cứ về nhà và làm nũng với bố mẹ hay ông bà nhé!
Cha mẹ luôn theo dõi theo từng bước chân của bạn từ khi bạn bắt đầu chậm chững những bước đi đầu đời cho đến trên bước đường sự nghiệp. Hãy làm đứa con ngoan và tài giỏi như mong đợi của bất kỳ ông bố bà mẹ nào đối với con mình.
Cuộc sống này dù ai có đối xử với bạn tốt nhưng thế nào đi chẳng nữa. Nên nhớ người mà bạn có thể tin tưởng nhất, người mà bạn có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Và cũng là người qυan tâm bạn nhiều nhất đó không ai khác là cha mẹ. Đi đâu cũng được, đi bao xa đi nữa thì nơi bạn có thể dừng chân mỗi khi mệt mỏi vẫn là gia đình!
Nguồn NCCTV

Tờ tiền 100 USD

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2020 with No comments

 

Trong một lễ cưới, người dẫn chương trình của lễ cưới bỏ ra một tờ tiền 100 USD, hỏi tất cả những người trong hội trường rằng ai cần xin hãy giơ tay, mọi người nghĩ rằng người dẫn chương trình này có mánh khóe gì nên không ai giơ tay, người dẫn chương trình nói: "Tôi nói thật, nếu ai muốn xin hãy giơ tay".
Cuối cùng cũng có người giơ tay, sau đó càng ngày càng có nhiều người giơ tay. Người dẫn chương trình nhìn mọi người, sau đó đổi tờ 100 USD thành tờ tiền cũ, những người giơ tay liền ít đi rất nhiều. Người dẫn chương trình vừa cười vừa đổi lấy một tờ 100 USD khác nhăn nheo cũ kỹ, trong hội trường chỉ còn lác đác mấy người giơ tay.
Người dẫn chương trình mời một vị thanh niên lên sân khấu, và đưa 100 USD cũ này cho anh ta, nói rằng: "Tại vì anh ta giơ tay từ đầu đến cuối", mọi người trong hội trường liền cười lớn. Cậu thanh niên hơi đỏ mặt. Người dẫn chương trình lấy ra một tờ 100 USD mới nói với cậu thanh niên: "Tôi đổi cho cậu tờ mới này lấy tờ cũ được không?", Cậu thanh niên nói: "Không cần đâu chú, cũ mới đều giống nhau".
Người dẫn chương trình gật đầu và để cậu cầm tiền đi xuống, Người dẫn chương trình cho cô dâu và chú rể đi lên sân khấu, anh nói:
"Nhan sắc có đẹp thế nào đi nữa, rồi cũng sẽ có ngày già đi. Một cuộc tình lãng mạn thế nào đi nữa, rồi cũng thuận theo cuộc sống mà thay đổi. Giống như tờ tiền tôi cầm trên tay, cũng theo thời gian mà trở nên cũ kỹ nhăn nheo, giống như cậu thanh niên vừa rồi nói, cũ và mới thì đều là 100 USD. Giá trị của nó không vì những nếp nhăn trên bề mặt mà thay đổi. Có phải vậy không?
Hy vọng cô dâu và chú rể có thể hiểu được giá trị và ý nghĩa thực sự của tình yêu, đừng để đến lúc già đi hay cảm xúc dần nhạt nhẽo, liền quên đi lời thề của chúng ta ngày hôm nay rằng, sẽ yêu nhau trọn đời, xin các bạn hãy trân trọng đối phương cho đến khi đầu bạc răng long".
Cô dâu chú rể nhìn nhau gật đầu. Mọi người ở hội trường vỗ tay hồi lâu chúc mừng.
Đại đa số chúng ta đi đến hết cuộc đời, không ngừng khát vọng, không ngừng truy cầu, không ngừng tranh giành, nhưng lại không biết trân quý hạnh phúc ngay bên cạnh mình, kết quả là vẫn hai bàn tay trắng.
Đừng để đến khi mất rồi mới biết trân trọng! Mà hãy trân trọng những gì bạn đang có.


Ý nghĩa của hình xăm

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2020 with No comments

 Một lần Tèo nói với Tý:

– Tao quyết định đi xăm mày ạ!
Tý liền nói:
– Mày định xăm cái gì, ở đâu?
– Tao định xăm bốn chữ “T T T T” ở tay trái và bốn chữ “Đ Đ Đ Đ” ở tay phải đó mày.
– Nghĩa là gì? – Tý hỏi.
Tèo nhún vai:
– Tùy tình huống! Nếu gặp thằng hiền thì tao nói bên tay trái là ‘Tiền, Tình, Tù, Tội’, tay phải thì ‘Đụng, Đâu, Đánh, Đó’.
– Nếu gặp dân giang hồ thì mày nói sao đây? – Tý hỏi.
Tèo gãi đầu cười:
– Thì tao nói bên tay trái là ‘Thương Trẻ Tàn Tật’ bên tay phải thì ‘Đang Đau Đừng Đánh’ vậy là êm.
Bạn, Ngọc Bích, Trần Chanh và 1 người khác

Cách trả đũa ông chồng keo kiệt

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2020 with No comments

 

Có một anh chàng keo kiệt giàu có mới cưới được cô vợ vừa trẻ vừa xinh nhưng chỉ tội ham tiền. Một sáng kia thức dậy, vợ nói:
– Anh yêu, đưa em tiền đi chợ.
Chồng liền rút ngay tờ 50 nghìn rồi kéo cô vợ tới tấm gương và nói:
– Tờ 50 nghìn trong kia là của em, còn tờ 50 nghìn ở đây là của anh.
Buổi chiều đi làm về sau bữa cơm tối ngon lành với món thịt bò tươi, anh chồng sung sướng kêu vợ:
– Vợ yêu của anh hôm nay giỏi quá, lại đây cho anh thơm một cái nào.
Cô vợ nghe vậy liền lôi anh chồng đến trước gương, chỉ vào môi mình:
– Cái ở trong gương kia là của anh, còn cái ở ngoài này là của anh bán thịt bò

Mất người yêu vì bạn thân giàu có

Posted by Thiên Thanh on tháng 10 16, 2020 with No comments


Chàng trai tâm sự với người yêu:
– Anh không may mắn như bạn anh, sinh ra đã giàu có. Bằng tuổi này đã có biệt thự, xe hơi, có công ty riêng với mấy nghìn nhân công, người ăn kẻ ở đầy nhà… Với anh, mặc dù tay trắng nhưng anh hứa sẽ thật lòng yêu em.
– Thật hả anh? – cô gái chớp mắt.
Chàng trai gật mạnh:
– Thật đó, anh xin thề.
Cô gái ngọt ngào:
– Anh không cần phải thề, nếu thật lòng yêu em, anh chỉ cần cho em xin địa chỉ nhà và số điện thoại của bạn anh là đủ.