Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2020

Vì sao chúng ta yêu một người nhưng lại lấy một người khác?

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 04, 2020 with No comments

 

Cuộc sống này cũng giống như một giỏ hoa quả vậy. Bạn phải chọn giữa một loại quả mà mình rất thích hoặc một loại quả mà bạn cho là nó tốt cho sức khỏe. Hãy chọn lựa một cách khôn ngoan, để sau này sẽ chẳng bao giờ phải nuối tiếc nói hai chữ "Giá như…".

Tại sao yêu một người lại lấy một người khác?

"Vì sao chúng ta yêu một người rồi lại lấy một người khác", câu trả lời của người thầy gợi bao suy ngẫm

Có một học trò nọ đem thắc mắc hỏi thầy giáo của mình:

"Thưa thầy, vì sao chúng ta thường yêu một người và rồi lại lấy một người ạ?"

Nghe câu hỏi của học sinh, người thầy liền yêu cầu cậu học trò hãy đi tới một ruộng lúa mỳ, chọn bông đẹp nhất rồi quay lại phòng nhưng với một điều kiện là cậu ấy chỉ được đi lướt qua những bông lúa mỳ đó một lần mà không được quay lại để hái lần hai.

Vâng lời thầy dặn, cậu học trò đi tới ruộng lúa mỳ và bắt đầu đi qua hàng lúa đầu tiên. Cậu nhìn thấy một bông lúa mỳ rất to và căng mẩy và lập tức bị thu hút. Tuy nhiên cậu không vội ngắt vì còn băn khoăn liệu rằng ở phía trước có bông nào to hơn nữa hay không.

Cậu học trò đi tiếp và đi tiếp. Cậu nhìn thấy những bông lúa khác to hơn nhưng rồi lại nghĩ chắc sẽ vẫn còn bông to hơn nữa.


Đi qua hơn nửa ruộng lúa mỳ, cậu bắt đầu nhận ra càng ngày những bông lúa mỳ càng nhỏ hơn. Cậu nhận ra có lẽ mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất của mình. Cuối cùng, cậu quyết định trở về phòng học với đôi bàntay không, nhất quyết không hái những bông lúa nhỏ kia và kể lại mọi chuyện cho thầy giáo nghe.

"Em luôn tìm kiếm một lựa chọn tốt hơn và để lỡ những điều tốt nhất, cuối cùng thì khi nhận ra chuyện đã muộn. Em quay về đây với đôi bàn tay không. Đây cũng là sai lầm của rất nhiều người.

Khi còn trẻ, chúng ta thả mình theo những cảm xúc yêu đương và luôn thầm nghĩ chắc hẳn phía trước vẫn luôn có lựa chọn tốt hơn. Chúng ta để mất người mà ta rất yêu thương", người thầy điềm đạm trả lời.

“Điều đó có nghĩa là chúng ta không nên đem lòng yêu ai đó thưa thầy?”, cậu học trò lại hỏi

"Không. Ai trong chúng ta cũng nên yêu khi tìm được một người phù hợp. Nhưng hãy nhớ, một khi đã yêu ai thật lòng, đừng bao giờ để mất người đó vì cơn giận, vì cái tôi quá cao hay vì những so sánh khi ta đặt người đó lên bàn cân", thầy giáo trả lời.

Cậu học trò vẫn chưa hết thắc mắc:

"Vậy thưa thầy, tại sao người ta lại lấy một người khác với người họ từng yêu ạ?."

Thầy giáo lại yêu cầu học trò của mình lần này hãy đi tới một ruộng ngô, chọn bắp ngô to nhất rồi quay lại đây. Quy tắc vẫn như lần trước, cậu ấy chỉ có thể đi qua chúng một lần và không được quay lại để hái.

Cậu học trò vâng lời thầy và đi tới ruộng ngô. Cậu rất cẩn thận để không mắc phải sai lầm như lần trước. Khi đi đến giữa ruộng ngô, cậu đã hái một bắp vừa phải mà cậu thấy hài lòng và trở về. Cậu kể lại những gì đã xảy ra và về sự lựa chọn cả mình.

Thầy giáo nhẹ nhàng giải thích:

"Lần này em không trở về với đôi tay không. Em tìm kiếm một bắp ngô mà em thấy phù hợp và tin đó là bắp ngô tốt nhất dành cho mình. Đó chính là cách mà ta đưa ra một lựa chọn về hôn nhân".


Câu trả lời của thầy giáo khiến cậu học trò không khỏi bối rối vì những băn khoăn.

"Giờ thì em còn băn khoăn điều gì nữa không?"

"Thưa thầy, em không biết như nào sẽ tốt hơn, khi ta lấy người mình yêu hay yêu người mình lấy?".

Với thắc mắc lần này của cậu học trò, người thầy chỉ cười rồi nói:

"Câu trả thực sự rất đơn giản, nhưng chỉ khi em sẵn sàng thành thật với bản thân mình mà thôi".

Những thắc mắc của cậu học trò nhỏ là điều rất nhiều người trong chúng ta mất bao năm để đi tìm câu trả lời. Cuộc sống này cũng giống như một giỏ hoa quả vậy. Bạn phải chọn giữa một loại quả mà mình rất thích hoặc một loại quả mà bạn cho là nó tốt cho sức khỏe.

Chỉ cần bạn thành thật với bản thân, dù lựa chọn là loại quả nào cũng có lý của nó. Hãy chọn lựa một cách khôn ngoan, để sau này sẽ chẳng bao giờ phải nuối tiếc nói hai chữ "Giá như…".





Sư tử và sóc

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 04, 2020 with No comments

 

Một con sóc muốn quyết đấu với sư tử nhân một ngày đẹp trời nọ. Sư tử liền từ chối thẳng thừng. Sóc khiêu khích: “Sư tử hùng mạnh như ngươi mà lại sợ ta?”.

Sư tử thủng thẳng trả lời: “Dẫu kết quả trận đấu có ra sao đi nữa, sau này muôn thú sẽ biết đến ngươi như kẻ đã dám thách thức với Chúa tể sơn lâm. Còn ta suốt đời sẽ mang danh tên Chúa tể sơn lâm lại đi luận võ với hạng sóc chồn tiểu tử!”.

Câu trả lời dí dỏm của vị vua chốn rừng xanh thực chất lại vô cùng thâm thúy: Đừng vì những lời nói khiêu khích của thiên hạ mà tự hạ thấp danh dự bản thân mình.




Anh về mà xem...., mẹ anh phiền thật.

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 04, 2020 with No comments

 

- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.

- Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.

Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình.

- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.

- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười.

- Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.

- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi ” Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.

Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.

- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng ” Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.

Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.

- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.

- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ” Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó “. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ” Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.

- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?

Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…

- Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.

- Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?

” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.

- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.

- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.

- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.

” Anh “, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, ” em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.

” Choang “- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.

- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.

- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.

” Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?”

(sưu tầm)

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2020

Khi nào mệt

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 03, 2020 with No comments

 

Trong một khách sạn lớn một bà hỏi anh gác thang máy:
.
– Lên xuống mãi thế này anh có mệt không…

– Thưa mệt ạ.

– Lên mệt hơn phải không…

– Thưa không ạ.

– Vậy thì xuống mệt hơn à…

– Thưa không ạ.

– Khi ngừng…

– Thưa không ạ.

– Thế thì khi nào anh mệt…
..............za...za.....zz..zzz..........


– Khi gặp những người hỏi nhiều.

)

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2020

Chuyến xe kinh hoàng lúc nữa đêm

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 02, 2020 with No comments

 

Nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm, gã tài xế taxi ngáp dài thườn thượt cho chiếc xe chạy chầm chậm, định bụng sẽ kiếm sân chung cư nào đó để ngả lưng nghỉ đêm. Đường về khuya khá vắng, nhất là quận vùng ven thì càng vắng hơn, chỉ có vài ba dân chơi khuya phóng xe dưới ánh đèn đường vàng leo lét...

Bỗng đâu ven đường có cô gái đang đứng vẫy taxi, nhìn qua gương chiếu hậu, không có chiếc taxi nào, gã tài xế nhủ thầm vậy là cô ấy vẫy xe mình...

Gã cho chiếc xe tiến sát lại cô gái, hạ chiếc gương xuống...

- em gái về đâu?

- anh cho tôi về Cầu Trắng, gần ngã tư Bốn Xã.

Đoạn đường từ Bà Quẹo về địa điểm cô gái chỉ cũng không xa lắm, lại tiện đường nên gã taxi mở cửa xe cho cô gái lên.

- anh đi theo hướng Tân Kỳ Tân Quý rồi vào Bình Long, em muốn đi hướng đó.

Gã taxi thấy lạ, thường thì khách lên xe chỉ muốn đi đường ngắn nhất, rẻ nhất thì cô gái này lại muốn "mua" thêm đường. Chẳng sao, càng tốt, khách hàng là thượng đế mà.

Gã cho xe chạy chầm chậm theo đúng tuyến đường mà cô gái yêu cầu, khi khách đã yên vị, gã mới nhìn qua chiếc phản chiếu bên trên, một cô gái thật đẹp, ánh mắt buồn xa xăm, chiếc đầm trắng càng tôn lên nước da trắng muốt.

Gã bật nhạc giai điệu hoà tấu đàn bầu của nghệ sĩ Đức Thành để hợp với cảm xúc của cô gái. Gã liếc nhìn chiếc gương chiếu khách, bỗng giật mình vì không thấy cô gái ngồi đó nữa. Gã đạp thắng gấp! Rồi quay lại nhìn... Không, cô gái vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn gã vẫn buồn, chỉ là thêm khó chịu...

Gã tự trách mình chắc nhìn lầm, rồi lại cho xe tiếp tục chạy.

Được một đoạn, gã tá hoả vì khi nhìn qua gương chiếu sau, lại không thấy cô gái đâu nữa. Gã thắng xe gấp lại. Nhoài hẳn người nhìn về phía sau, cô gái vẫn ngồi đó, chỉ là tóc tai thêm rũ rượi và đôi mắt, đặc biệt đôi mắt đã thêm phần căm hờn.

Gã thấy lạnh toát người, gã cho xe chạy chậm chậm, trong đầu bao suy nghĩ ngổn ngang về cô gái kỳ lạ. Phải chăng đó là ma nữ đi nhờ xe mà gã đã nghe đâu đó trong truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn?

Đang suy nghĩ mông lung, gã lại càng lạnh hơn khi chợt nhận ra xe đã đến đường Bình Long với những nấm mồ ven đường tại nghĩa trang Bình Hưng Hoà... Thất thần, gã liếc nhìn chiếc gương...

Tiếng thắng xe hơi rít lên trong đêm khuya thanh vắng nghe thật rợn người, trong xe, gã tài xế thở hồng hộc, mồ hôi vã ra, trong tíc tắc khi nhìn qua gương, gã không thấy cô gái ngồi sau đâu nữa...

Gã dùng hết sức bình sinh quay người lại thì bất ngờ 1 khuôn mặt đầy máu, tóc tai xoã ra rũ rượi trên nền phấn trắng toát kề sát ghế gã ngồi...

- MA! MA! Cứu tôi với! MA! Ma...

- Ma ma cái đmm. Thằng phải gió kia! Bà có thù oán gì với mày mà cứ mỗi lần bà cúi xuống cột lại dây giày là mày lại thắng xe gấp, để bà đầu đập túi bụi vào thành ghế đây này!



Thứ Ba, 1 tháng 9, 2020

Yêu và không yêu

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 01, 2020 with No comments

 

Cơm xong, nàng cười hỏi:” Anh có yêu em không?”

Tôi đáp:” Yêu.”

-“Thế anh rửa bát hộ em đi.”

Ngày thứ hai, nàng lại hỏi:” Hôm nay anh vẫn yêu em chứ?”

Tôi ngập ngừng đáp:” Không yêu.”

-“Giỏi nhỉ? Ăn phải gan hùm à? Phạt đi rửa bát!”

Hôm sau, nàng vừa đặt đũa xuống nhìn tôi âu yếm là tôi đã biết ý đứng dậy đem bát đi rửa.

Nhưng đến ngày thứ tư, càng nghĩ càng ức, trước kia nàng mới chăm chỉ hay làm, ngọt ngào thuỳ mị biết bao! Đường đường là trụ cột gia đình mà phải chịu nép vế sao? Máu nóng dồn lên, không chờ nàng ăn xong cơm, tôi lớn giọng quát:” Có ăn nhanh lên không? Tôi còn đang chờ để rửa bát đây !

Thần chú tích hợp

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 01, 2020 with No comments

 Bà mẹ cẩn thận căn dặn con gái mới lớn:

– Nếu bạn trai có hành vi sàm sỡ, con hãy cự tuyệt, nếu chỉ chạm vào trên thì nói: Đừng! Còn chạm vào dưới thì quyết liệt la lên: Ngừng ngay!

Hôm sau cô con gái khoe là đã đọc câu “thần chú” mẹ dạy, rồi e thẹn nhận xét:

– Cứ như đổ thêm dầu vào lửa ấy mẹ ạ!

– Thế là sao? Con có làm theo lời mẹ dặn không?

Có ạ! Anh ấy “sàm sỡ” cả trên lẫn dưới, nên con nói: “Đừng ngừng ngay” rất nhiều lần ạ.

!.!.!

Món hời với người nghèo

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 01, 2020 with No comments

 

Một cô gái hỏi ông lão bán trứng: “Bao nhiêu tiền một quả trứng vậy ông?”

Ông lão trả lời: “Một đô hai quả thưa cô”.

Cô gái đáp: “Bán cho tôi một đô bốn quả, nếu không tôi không mua nữa”.

Ông lão: “Được thôi, cô lấy đi, đây là khởi đầu tốt vì có lẽ tôi sẽ chẳng bán được gì trong ngày hôm nay”.

Cô gái lấy trứng rồi hãnh diện bước đi. Cô cảm thấy mình đã trả được một món hời và đến một nhà hàng sang trọng gặp bạn bè. Ở đó, cô cùng các bạn ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Tàn tiệc, hóa đơn của của họ lên tới 420 đô la. Cô gái đưa 500 đô cho chủ nhà hàng và bảo không cần trả lại.

Sự việc có vẻ giản đơn nhưng lại thật đau khổ đối với ông lão bán trứng.

Nhiều người trong chúng ta luôn hào phóng với những người giàu có, mà lại quên đi tình người với những người khốn khổ.



Thái độ hơn trình độ

Posted by Thiên Thanh on tháng 9 01, 2020 with No comments

 

Vân là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô đã làm việc ở công ty này được ba năm rồi, những đồng nghiệp đến sau cô lần lượt có được cơ hội thăng chức, còn cô cứ mãi giậm chân tại chỗ, trong lòng cảm thấy không công bằng.

Rồi cũng đến một ngày, Vân phải đối mặt với nguy cơ bị sa thải, cô tìm gặp ông chủ để nói lý lẽ.

“Thưa chủ tịch, tôi có bao giờ đi muộn về sớm, hay vi phạm nội quy công ty không?”

Ông chủ trả lời thẳng thắn “Không”.

“Vậy là vì công ty có thành kiến với tôi ư?”

Ông hơi ngớ người, sau đó nói tiếp “Đương nhiên là không phải rồi.”

“Tại sao những người có ít kinh nghiệm làm việc hơn tôi lại được trọng dụng, còn tôi lại cứ mãi làm ở vị trí không quan trọng?”


Trong chốc lát, chủ tịch nghẹn lời, sau đó cười nói: “Việc của cô lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp, bây giờ tôi đang có một việc quan trọng cần làm, hay là cô giúp tôi xử lý trước đã?”

“Một đối tác chuẩn bị tới công ty chúng ta khảo sát sản phẩm, cô hãy liên hệ với họ, hỏi xem khi nào họ đến.”

“Đây đúng là một nhiệm vụ quan trọng.” Trước khi đi cô không quên chế nhạo một câu.

Mười lăm phút sau, cô đến văn phòng của ông chủ.

“Đã liên hệ được chưa?” Ông chủ hỏi.

“Liên hệ rồi ạ, họ nói có thể tuần sau sẽ đến.”

“Cụ thể là thứ mấy?” Ông chủ hỏi.

“Cái này tôi không hỏi kỹ.”

“Bên họ có mấy người sang.”

“Ôi! Ngài có hỏi tôi câu này đâu!”

“Vậy họ sẽ đi bằng tàu hỏa hay máy bay?”

“Câu này ngài cũng đâu có bảo tôi hỏi!”

Ông chủ không nói gì nữa, ông gọi điện thoại bảo Ngọc đến.

Ngọc vào công ty làm việc sau Vân một năm, hiện đã là người phụ trách của một bộ phận, Ngọc cũng nhận nhiệm vụ giống Vân khi nãy.

Một lúc sau, Ngọc quay lại.“Là thế này…” Ngọc nói: “Bên họ sẽ đi chuyến bay vào 3 giờ chiều thứ sáu tuần sau, khoảng tầm 6 giờ sẽ đến nơi, bên họ có 5 người, trưởng đoàn là giám đốc Toàn của bộ phận vật tư, tôi đã nói với anh ấy rồi, công ty chúng ta sẽ phái người đến sân bay đón họ.”

“Ngoài ra, họ dự định sẽ khảo sát trong vòng hai ngày, hành trình cụ thể, khi họ đến nơi, hai bên sẽ cùng bàn bạc. Để thuận lợi cho công việc của hai bên, tôi đưa ra ý kiến sắp xếp cho họ nghỉ ở Khách sạn Quốc Tế ở ngay gần đây, nếu ngài đồng ý, ngày mai tôi sẽ đặt phòng trước.”

“Còn nữa, dự báo thời tiết tuần sau có mưa, tôi sẽ giữ liên lạc với họ thường xuyên, nếu có gì thay đổi tôi sẽ báo lại ngay cho chủ tịch.”

Vân đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng, không nói được gì nữa, ngại ngùng quay về văn phòng.

Tối hôm đó, cô nhận được Email của chủ tịch:




Gửi Vân! Dù có làm việc ở đâu, thì cũng hãy nhớ những nguyên tắc quan trọng này:

Nguyên tắc 1: Công việc không nuôi người nhàn hạ, tập thể không nuôi những kẻ lười.

Nguyên tắc 2: Vào một đơn vị làm việc, đừng chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, trước tiên hãy học sao cho mình đáng tiền.

Nguyên tắc 3: Không có ngành nào là dễ kiếm tiền cả.

Nguyên tắc 4: Làm việc, không có nơi nào là thuận lợi cả, ức chế bực dọc là chuyện bình thường.

Nguyên tắc 5:

– Không kiếm được tiền, thì kiếm được kiến thức.

– Không kiếm được kiến thức thì kiếm được kinh nghiệm.

– Không kiếm được kinh nghiệm, thì kiếm được trải nghiệm.

– Khi kiếm được những thứ trên rồi, thì không sợ không kiếm được tiền.

Nguyên tắc 6: Chỉ khi thay đổi thái độ của bản thân, ta mới có thể thay đổi được chỗ đứng của mình trong xã hội.

Chỉ khi thay đổi thái độ làm việc của bản thân, ta mới có được vị trí cao trong nghề nghiệp.

Nguyên tắc 7 : Nguyên nhân khiến con người ta cảm thấy mơ hồ chỉ có một. Đó chính là trong những năm tháng mà đáng ra ta nên phấn đấu, nên làm việc chăm chỉ thì ta lại nghĩ quá nhiều, nhưng lại làm quá ít!

LUÔN NHỚ: Làm việc bằng cái tâm!

Cô bỗng hiểu ra, không có ai vừa sinh ra đã có thể đảm nhiệm được việc quan trọng, mà bất cứ ai cũng đều bắt đầu từ những việc giản đơn, bình thường nhất. Hôm nay bạn dán lên mình một cái mác thế nào, có lẽ sẽ quyết định liệu ngày mai bạn có giữ được vai trò quan trọng hay không. Mức độ để tâm, lo lắng cho công việc ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả làm việc, bất kỳ một công ty nào cũng đều rất cần những nhân viên tích cực, có trách nhiệm và chủ động trong công việc.

Những nhân viên xuất sắc không bao giờ là người bị động, đợi người khác sắp xếp công việc cho mình, mà họ luôn là người chủ động tìm hiểu việc mà mình nên làm, rồi dốc hết sức để hoàn thành tốt công việc ấy.