Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2021

Chọn mua bát

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 27, 2021 with No comments


 

Câu chuyện chọn mua bát : Trước khi nói xấu người khác hãy nhìn lại bản thân mình

Bạn muốn có được chiếc bát tốt, đầu tiên bạn phải đảm bảo rằng chiếc bát bạn cầm đi thử cũng là một chiếc bát tốt, con người cũng vậy, muốn người khác tốt với mình thì trước tiên mình cũng phải sống tốt với người khác, và trước khi nói xấu người khác hãy xem mình có phải là cái bát loại 2 không đã.

Có một anh thanh niên đi mua bát, vừa đến cửa hàng anh ta tiện tay cầm luôn một cái bát rồi lần lượt gõ nhẹ vào các bát còn lại. Hai bát chạm vào nhau lập tức phát ra tiếng trầm đục, anh ta thất vọng lắc đầu.

Cứ như thế, anh ta gõ thử hầu hết các bát còn lại trong cửa hàng nhưng không có một cái bát nào làm anh ta vừa ý cả, ngay cả những cái bát mà ông chủ cửa hàng đưa cho anh ta, là loại thượng hạng nhất gõ vào cũng phát ra tiếng trầm đục khiến anh ta lắc đầu trả lại.

Ông chủ cửa hàng cảm thấy kì lạ, liền hỏi anh ta sao cứ lấy cái bát cầm trên tay gõ vào các bát khác để làm gì?

Anh ta đắc ý nói với ông chủ cửa hàng, đây là một mẹo chọn bát mà một vị trưởng lão đã dạy cho anh ta, khi mà một cái bát gõ nhẹ vào một cái bát khác mà phát ra âm thanh trong trẻo thì đó nhất định là một cái bát tốt.

Ông chủ của hàng nghe vậy liền đưa cho anh ta một cái bát, cười nói: "Chàng trai, cậu cầm cái bát này đi gõ thử xem, đảm bảo cậu sẽ tìm được cái bát cậu vừa ý".

Anh thanh niên nửa tin nửa ngờ, cầm cái bát đi thử, và quả nhiên mỗi cái bát anh ta cầm lên gõ nhẹ vào nhau đều phát ra âm thanh trong trẻo. Anh ta không hiểu sao lại như vậy liền hỏi ông chủ cửa hàng.

Ông chủ cửa hàng cười nói: "Đạo lý này rất đơn, cái bát lúc đầu cậu cầm đi thử là bát loại 2, cậu dùng nó đi thử các bát khác thì tất nhiên nó chỉ có thể phát ra âm thanh trầm đục, còn cậu muốn chọn được một cái bát tốt thì trước tiên cậu phải đảm bảo rằng cái bát cậu cầm đi thử cũng phải là loại tốt."

Câu chuyện trên cho ta thấy rằng, muốn giúp đỡ người khác chúng ta cần phải sống hòa hợp với mọi người, và trước khi nói xấu người khác hãy xem mình có phải là cái bát loại 2 không đã.

Cuộc sống và niềm tin của chúng ta giống nhau, trái tim chạm vào trái tim cần phải có sự chân thành thì mới có thể phát ra những âm thanh trong trẻo, ngọt ngào. Nếu bạn mang theo sự đố kỵ, ngờ vực và giả tạo đối với người khác thì bạn cũng khó tránh khỏi việc bị người khác hoài nghi và ngờ vực.

Trong cuộc sống mỗi chúng ta ai cũng có một cái bát, trong cái bát đó có sự nhân ái, lương thiện, chân thành, khoan dung… cũng có cả sự giả tạo, hẹp hòi, ghen tuông, đố kỵ… Vì vậy, chúng ta cần loại bỏ những tạp niệm trong tim thì chúng ta mới có thể chạm được vào lòng tốt của người khác. Hãy sống thật tốt, nhất định bạn sẽ gặp được người tốt.



Nguồn cafebiz

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2021

Con sẽ sống tốt mẹ à…nhất định thế!

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 26, 2021 with No comments


Một câu chuyện cảm động về mẹ khiến bao người phải rơi nước mắt. Hãy biết quý trọng thời gian, vì nó chẳng chờ đợi ai cả, và mẹ vẫn đang chờ bạn đến, chờ bạn về bên cạnh trong từng phút từng giây của cuộc đời.

Con Gái vuốt thẳng những nếp áo, tô lên môi một chút son dưỡng, xoay một vòng tròn trước gương, Mẹ cười bảo :
– Đẹp đấy, nhưng cổ khoét sâu thế con?
Con Gái cười bảo Mẹ:
– Thời nào rồi mà còn kín cổng cao tường nữa mẹ à!
***

Mẹ không nói gì, Mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con Gái vào theo, mở tủ lạnh lôi ra đĩa dưa hấu mẹ vừa gọt sẵn, lấy một miếng đưa lên môi. Mẹ bảo:
“Ơ ! không sợ trôi mất son à”
Con Gái cười:
– Thỏi son người ta tặng bên Thái ý , trôi thế nào được “lão bà” ơi.
Mẹ giật mình:
– Thế à?
Con Gái hôn chụt lên má mẹ một cái:
– Con mà mẹ. À! Mà thôi con đi đây.

Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì con gái biết trưng diện. Con Gái có phước, được bác xì nhiều tiền mỗi tháng, tháng nào cũng đi shopping, gà rán mỗi lần đi về mang theo một đống quần áo mĩ phẩm thời trang đủ kiểu, thỉnh thoảng chợt nhớ ra, Con Gái lại mua cho Mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc lại vài mảnh vải để Mẹ may bộ đồ, quần áo thì Mẹ chẳng mặc mấy, vì Mẹ ít đi đâu, hơn nữa chẳng mấy khi Con Gái mua vừa người Mẹ, còn vải thì Mẹ mang ra hàng chị thợ may đầu ngõ để may cho rẻ.

Nhìn con gái dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, Mẹ gọi theo:
– Chiều có về ăn cơm không con?
Con Gái nghĩ ngợi:
– Cũng chưa biết được mẹ ạ, có gì con gọi điện sau.
Mẹ vớt lại mấy câu:
– Thế mẹ cứ để cho mày phần cơm với thức ăn nhé!
Con Gái cau mày:
– Thôi để con gọi điện sau, chứ con ăn rồi lại cứ để phần cơm, rồi bắt con ăn lại béo ra!
Nói xong Con Gái phóng xe đi mất, Mẹ đứng nhìn theo Con Gái một lúc rồi lại trở vào nhà.

Nhà có bốn người, đứa em nhỏ, bố hay đưa đi học rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể ít khi ở nhà, chỉ có Mẹ và con Gái quây quần. Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có Mẹ và Con Gái. Nhưng khi Con Gái đi học, Con Gái cũng vắng nhà. Con Gái thường về nhà khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh Mẹ để dành Con Gái thường đã nguội ngắt. Mẹ thương Con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ , Mẹ thường hâm lại cơm canh cho nóng. Những lúc ấy Con Gái ăn cơm như hoàn thành nghĩa vụ cực nhọc, vì thường là Con Gái đã ăn ở đâu đó rồi mới về nhà.

Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong cho chóng đến ngày chủ nhật, vì khi đó Con Gái được nghỉ, Con Gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng những ngày đó Con Gái lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời với bạn, hoặc có khi Con Gái nhận lời đi ăn, đi câu cá, cắm trại với chúng bạn. Đôi khi mẹ khuyên, Con Gái cười hi hí và bỏ ngoài tai.

Con Gái thích ăn bún riêu cua , ăn cá rán, những Chủ Nhật Con Gái ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, Mẹ lựa cua, chọn thịt rồi gọi Con Gái vào chỉ dạy. Con Gái chỉ muốn Mẹ bảo cho nhanh rồi lại tót vào nhà tám điện thoại với bạn, hoặc bật máy tính lên và lướt net.

Mẹ nấu nướng xong xuôi, Mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, Mẹ vào phòng con gái và hỏi Con Gái bộ này có đẹp không. Con Gái đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay mải mê rà chuột, trả lời bâng quơ:
– Cũng đẹp, sáng da đấy mẹ ạ.
Mặt Mẹ nhíu lại, bảo:
– Mày đi rồi , ở nhà mẹ mới hay may mặc cho vui, chứ mấy năm trước có mỗi vài bộ mặc đi mặc lại.
Con Gái xịu mặt :
– Giời ạ mẹ cứ hay ôn nghèo kể khổ!

Mẹ rất thích những giây phút êm đềm như thế này bên Con Gái. Mẹ sai Con Gái nhổ tóc sâu cho mẹ. Con Gái mới đầu chối lắm, Mẹ nói mãi mới chịu vạch tóc Mẹ ra. Đến lúc ấy Con Gái mới giật mình xa xót. Tóc Mẹ đã bạc quá nửa rồi. Nước mắt Con Gái ứa ra, Con Gái cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt cứ theo nhau chảy không gì ngăn nổi. Đến khi Mẹ thấy vai Mẹ ươn ướt. Mẹ mới hỏi :
– Sao mày khóc thế con?
Con Gái sợ nói ra sẽ càng khóc thêm, Mẹ lại bảo:
– Cái đồ mít ướt!

Con Gái chạy đi lấy khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Con Gái bảo Mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình ăn cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, Con Gái không nói gì, bảo Mẹ cùng nằm xuống rồi con gái nằm đầu lên tay Mẹ. Mẹ gầy đi nhiều, Con Gái ôm lấy Mẹ dư vòng tay, Con Gái đưa bàn tay Mẹ lên môi cắn nhẹ một cái, vết cắn hiện ra mờ mờ rồi mau chóng biến mất, Con Gái lại tự an ủi mình rằng da Mẹ vẫn căng, như thế là Mẹ vẫn đang còn trẻ. Con gái nghe ngoại bảo thế!

Con Gái thích uống nước gừng nóng. Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước lấy nước cho Con Gái đi học về uống mỗi ngày. Hết nước, gừng vẫn còn đầy trong ly, Mẹ tiếc, đem ngào với đường làm thành mứt. Lúc Mẹ đổ mứt ra rổ cho bớt nóng, con gái vào bếp lấy tay bốc như con trẻ. Vừa ăn vừa nhai nhòm nhoàm, Con Gái vừa triết lí:
– Ngon he mẹ, cay cay ngọt ngọt đăng đắng như đời!
Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:
– Ai dạy mày nói thế hả con, mới mấy tuổi đầu.
Con Gái trề môi:
– Mẹ cứ làm như Con Gái mẹ trẻ con lắm ý.

Tính Mẹ hay chắt mót, cái áo cũ Con Gái vứt đi, Mẹ lấy hết nút ra cất vào hộp, Mẹ bảo để khi nào cần thì đơm cho khỏi phí. Con Gái bảo Mẹ già rồi lẩm cẩm, Mẹ chỉ bảo:
– Phung phí quá phải tội đấy con ơi!
Con Gái cười bảo nói như mẹ thì khối đứa phải tội chết lâu rồi. Mắt Mẹ thảng thốt:
– Sao mày lại ăn nói thế con?
Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy Con Gái đang nghĩ đến những kẻ tham ô lấy tiền nhà nước đi bao gái phủ phê như vua chúa ngày xưa ấy thế mà sao mãi trời chưa phạt chúng ???
Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khoá cẩn thận, Con Gái thấy nó từ khi Con Gái còn bé tí. Mỗi khi Con Gái len lén đến gần cái hộp, Mẹ lại bảo:
– Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho.
Mấy lần như vậy, Con Gái nản, không động đến cái hộp ấy nữa.
***

Sáng hôm ấy khi Con Gái dắt xe ra khỏi cửa, Mẹ hỏi, vẫn câu hỏi của mọi ngày:
– Hôm nay có về ăn không con?
Có những khi Con Gái bực bội vì đi học muộn, Con Gái xẵn giọng bảo
– Con chưa biết được.
Nhưng hôm ấy Con Gái đọc trong ánh mắt mẹ một điều gì đó như cầu khẩn, Con Gái thở dài bảo:
– Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Con thèm!
Mẹ mừng rỡ bảo:
– Ừ mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày ăn nữa, đừng ăn cơm hàng cháo chợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh.

Mắt Con Gái rưng rưng, Con Gái vội nổ máy phóng xe đi. Không hiểu sao cả ngày hôm ấy Con Gái cứ thấy nóng ruột, Con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm mong hết giờ . Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng Con Gái vẫn xin về, xuống nhà xe để lấy xe về. Ra đến cổng, một người bán hoa ế mời Con Gái mấy chục bông hồng còn tươi. Con Gái mua lấy, định bụng mang về nhà tặng Mẹ.

Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy cơm Mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được Mẹ đậy kĩ, nồi cà dồn thịt trên bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là một ly nước gừng nóng và cả đĩa gừng cay Mẹ đã để sẵn. Nhưng Mẹ đâu rồi ? Con gái gọi:
– Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi

Con Gái chạy vào phòng, thì thấy Mẹ nằm trên giường, Con Gái lay gọi Mẹ thì thấy hình như Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần. Con Gái gào lên hoảng loạn, gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đưa Mẹ đến bệnh viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng Con Gái đưa Mẹ đến muộn quá, không cứu kịp nữa rồi. Con Gái lả người ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khoẻ mà, Mẹ vừa nấu cơm cho Con Gái đấy thôi…
Bố và nhỏ em đưa Con Gái về, Con Gái không lê bước nổi.

Con Gái vào phòng Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào. Con Gái đờ đi tay cầm lấy cái hộp của Mẹ, không cho ai động vào. Mẹ bình thường là thế, vậy mà giờ đây cái hộp lại nằm trong tay Con Gái. Con Gái tìm chìa khoá cái hộp. Ba rưng rưng bảo:
– Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường.

Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đan nhưng Con Gái không quàng, Con Gái chê nhà quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len trẻ con, áo của con gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áo len thêu tên Con gái, rồi Con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của Con Gái ngày Con Gái mới vào lớp 1, những nét chữ nguệch ngoạc ấu thơ, Con gái lắp bắp :
– A, cái ca, quả cà….


Con Gái thấy một vật gì đó cồm cộm, Con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy Mẹ viết ngay ngắn: ” Của hồi môn cho Con Gái mẹ.
Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà Con Gái có lần đã cười nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc của gia đình, cái hòm gỗ lưu trữ tuổi thơ Con Gái, nuốt nước mắt vào trong, Con Gái thì thầm với Mẹ: “Con sẽ sống tốt mẹ ạ, nhất định thế”.

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Quà con tặng bố

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy.

Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.



Nguồn sưu tầm
Ảnh : internet

Con có còn dư đồng nào không?

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments


Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp:"Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng...



Nguồn sưu tầm
Ảnh : internet

Chiếc chén trống không

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Có một vị học giả muốn gặp thiền sư để tìm lối thoát cho sự bế tắc của mình. Tuy nhiên, thay vì lắng nghe, ông lại nói át hết phần của vị thiền sư, khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình.

Vị thiền sư chỉ im lặng rót trà vào một chiếc chén. Nước trà đã đầy, vị thiền sư vẫn không dừng lại. Người kia thấy vậy liền can ngăn: Sư thầy đừng rót nữa, chén đầy tràn ra mất.

Đến lúc đó, vị thiền sư mới nói: Ngài như chén trà này, chứa đầy thành kiến cũng như quan điểm cá nhân của ngài, chén đã đầy rồi thì làm sao có thể rót thêm được gì vào?

Người kia lúc này mới chợt hiểu ra tại sao mình bế tắc, tại sao xung quanh mình mãi không có thêm gì mới mẻ.

Căn bản bên trong mình đã được lấp đầy bởi thành kiến nên chẳng thể tiếp thu thêm được bất cứ thứ gì. Muốn uống trà ngon, đầu tiên phải có chén rỗng.



Nguồn sưu tầm

Đi lấy răng...

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments


Tối kia, một cặp vợ chồng có tuổi đang nằm trên giường. Người chồng rơi vào giấc ngủ nhưng người vợ cảm thấy tình cảm đang dâng lên trong lòng và muốn nơi chuyện. Bà nói:
- Anh thường cầm tay em khi chúng ta yêu nhạy.
Một cách mệt mỏi, ông vươn ngang tay, cầm tay bà trong một giây sau đó cố quay lại giấc ngủ. Một lát sau bà lại nói:
- Sau đó anh thường hôn em.
Hơi bực dọc, ông vươn người qua hôn vội một cái lên má và nằm xuống ngủ. Ba mươi giây sau bà thủ thỉ:
- Sau đó anh thường cắn cổ em.
Điên tiết, ông tung chăn và nhảy ra khỏi giường. Bà hoảng hốt
- Anh đi đâu?
- Đi lấy hàm răng chứ đi đâu!!!!

Em cũng thích anh...

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments

 

Đang ngồi học thì con bé, ngồi bàn bên quăng qua cho mẩu giấy. Mở ra xem thì thấy:
- "Mình thích bạn, hẹn hò nhé!"
Ôi trời! Khỏi phải nói, tâm trạng lâng, mình thích con bé từ đầu năm học cơ, mình quay sang cười mỉm với con bé một cái thật tình cảm.
Con bé e thẹn nói khẽ:
- Anh đưa cho anh ngồi bên giùm em.
... Khỏi phải nói mình ức chế thế nào, vó nát mảnh giấy quang thẳng vô mặt thằng điên ngồi kế bên. Nó ngơ ngác mở ra xem, cũng y như mình, khoái chí cười tủm tỉm rùi bảo mình:
- Thích em sao không nói sớm, em cũng thích anh lâu rồi, nhưng mà ngại..
- @@!!!!!

Chuyển đề tài

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 24, 2021 with No comments


Trong công viên, đôi trai gái đang tình tự.
- Anh yêu em chứ?
- Tất nhiên, anh yêu em vô cùng!
- Vậy chúng mình cưới nhau đi anh.
- !
- Sao anh im lặng thế?
- À, vì em chuyển đề tài đột ngột quá!

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2021

𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐚̀ 𝐛𝐢̣ 𝐥𝐚̂̃𝐧, 𝐪𝐮𝐚̀ 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐢𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢̀ 𝐪𝐮𝐲́ 𝐡𝐨̛𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐮𝐨̂̉𝐢 𝐜𝐡𝐢̣𝐮 𝐧𝐠𝐨̂̀𝐢 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̀ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 đ𝐨́𝐧 đ𝐨̛̣𝐢

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 23, 2021 with No comments

 

Cuối tuần, con trai cả tạt qua biếu mẹ hộp sữa. Mẹ đang hỏi “sữa gì đó mẹ uống được không đó có đắt lắm không con…”. Mẹ đang hỏi chưa dứt câu, con trai đã lao ra xe “thôi thôi con bận lắm con đi đây, mẹ cứ uống đi sữa tốt đó”.

Giữa tuần, con gái ghé thảy cho mẹ kí táo Mỹ, vừa vào nhà đã quát ầm ĩ “mẹ ơi sao mẹ bầy hầy vầy, lần nào còn đến cũng phải dọn”. Mẹ nói “mẹ muốn mua cái ấm nước siêu tốc mới vì cái ấm này mua năm 1999 giờ cũ lắm rồi”. Con gái nạt “mẹ lại lẫn nữa rồi ai bảo mẹ cái ấm này mua năm 1999”. Mẹ im bặt, nhìn con gái dọn dẹp khua khoắng. Mẹ lại rụt rè bảo “cái ấm nó cũ…”, con gái nạt tiếp “thôi mẹ già yếu mẹ ngồi yên cho con nhờ, có mua ấm mẹ cũng đâu có dùng”. Nói đoạn con gái lao ra xe, còn lằm bằm “người ta đã bận còn nhì nhằng phát mệt”.

Có lần mẹ già buột miệng “nhà này mẹ thương nhất thằng Út, mẹ mong gặp thằng Út nhất”. Các con hậm hực bảo “mẹ cưng thằng Út nhất, muốn gặp nó nhất là đúng rồi. Nó không cho mẹ được đồng quà tấm bánh nào mà mẹ vẫn thích nó nhất”.

Nhưng không phải, mẹ già thích gặp Út nhất vì mỗi lần Út đến thăm mẹ, tay chẳng mang gì làm quà nhưng sà xuống, vui vẻ bảo “mẹ có chuyện gì vui kể con nghe đi”. Vậy là mẹ ngồi kể liên tu bất tận chuyện xưa chuyện nay, chuyện nọ xọ chuyện kia, vừa kể rồi thì kể lại.

Anh Út chỉ ngồi chăm chú nghe, thỉnh thoảng ghẹo “ơ chuyện này mẹ vừa kể rồi, mẹ kể chuyện khác đi”. Anh ngồi 2, 3 tiếng đồng hồ nghe mẹ kể chuyện, gật gù và mỉm cười. Mẹ kể chuyện mệt rồi anh mới xin phép ra về.

Quà của con cả, con gái chất đống mẹ chẳng dùng vì tuổi già sức yếu đâu ăn uống được gì nhiều. Mẹ cũng không dám nhiều lời vì sợ con mắng là lẫn.

Mẹ chỉ thích gặp Út vì món quà quý nhất của mẹ lúc này là có một người thân chịu ngồi lắng nghe và trò chuyện với mình.

Rất nhiều quãng thời gian còn lại, khi vắng các con, mẹ chỉ biết ngồi nhìn bức tường trắng lặng câm. Vì chị giúp việc cũng oải với sự lẫn của mẹ, nghe mẹ cất tiếng là chuồn mất.

Thậm chí có lúc mẹ còn phải lẩm bẩm nói chuyện một mình nữa.

Quà cho người già, không gì quý hơn một buổi chiu ngồi xuống trò chuyện trong đón đợi.



Nguồn nctv.net

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 23, 2021 with No comments

 Một chàng trai đi chơi với người yêu:

- Có lạnh không em?
Vì được người yêu quan tâm, nàng thẹn thùng nói:
- Em không lạnh lắm đâu anh!
Chàng:
- May quá! Cho anh mượn cái áo khoác, anh lạnh quá!

Cuộc đối thoại trước đám cưới

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 23, 2021 with No comments

 Cuộc đối thoại trước đám cưới

- nàng: chào anh!!
- chàng: ôi, may quá, cuối cùng thì cũng....
- nàng: anh muốn em đi à?
- chàng: không, không, em sao vậy? Anh không thế tưởng tượng ra được điều đó kinh khủng như thế nào....
- nàng: anh có yêu em không?
- chàng: tất nhiên là có rồi!! Cả ngày lẫn đêm
- nàng: thế anh đã lừa dối em bao giờ chưa?
- chàng: không bao giờ chứ. Sao em hỏi kỳ vậy?
- nàng: Anh sẽ hôn em chứ?
- chàng: tất nhiên rồi, trong mỗi dịp mà anh có thể
- nàng: thế anh có đánh em ko?
- chàng: Không, em có bị làm sao ko? Em luôn biết, anh là người như thế nào mà...
- nàng: Em có thể tin anh được không?
- chàng: ừ!
- nàng: úi tình yêu ơi!!
Cuộc đối thoại sau đám cưới(đọc từ dưới lên)
Bạn và Phuong Huynh

Gánh chịu một mình

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 23, 2021 with No comments


Trời mưa. Một cặp vợ chồng đi ngoài phố. Người chồng cầm ô che mưa một mình, người vợ bực tức gắt.
- Anh chỉ biết có mình! Em bị ướt hết cả rồi mà anh không đau khổ sao?
- Em yêu! Em bị ướt anh rất đau khổ, còn nếu anh bị thì em lại đau khổ!... Vậy hãy để anh gánh chịu đau khổ một mình.

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2021

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ của tên trộm tốt bụng, một câu chuyện đầy ý nghĩa nhân văn

Posted by Thiên Thanh on tháng 2 22, 2021 with No comments


Tên trộm nhìn cánh cửa chống trộm màu xanh đậm có kẹp tờ giấy quảng cáo trước mặt, hắn rất tự tin mình sẽ mở được cửa sổ này trong vòng chưa đầy 10 giây. Quả nhiên, khi chỉ mới thầm đếm đến 8, hắn đã mở cửa bước vào cứ như nhà mình...

Hắn thỏa mãn nhìn quanh phòng khách: đầy đủ đồ gia dụng, có cả những thứ hàng nhập khẩu từ nước ngoài, có vẻ như gia đình này khá là giàu có, chuyến này không phí công rồi.

Hắn khoái trá đi vào phòng ngủ, theo kinh nghiệm của hắn thì người ta thường hay để những thứ quý giá ở đó.

" David, David... con về đó à? " Đột nhiên có tiếng phụ nữ phát ra từ phòng ngủ, sau đó, một bà cụ run run bước ra ngoài, suýt chút nữa thì va phải hắn.

Hắn giật mình hoảng sợ, suy nghĩ đầu tiên đó là phải chuồn ngay. Nhưng hắn đã bị bà cụ túm được, phải làm sao bây giờ?

Bà cụ sờ sờ mũi, miệng hắn, sau đó rất vui sướng nói: “David, đúng là con rồi, có phải là vì hôm nay nghỉ lễ nên con về thăm mẹ không?”

Hắn giả vờ bình tĩnh, thì ra là một bà già mù, bà ta không nhìn thấy gì, đúng là ông trời giúp hắn rồi. Hắn liếc qua tấm lịch trên tường, thảo nào, hôm nay là Ngày của Mẹ, xem ra là bà ấy nhớ con trai lắm rồi.

Hắn dùng giọng mũi đáp: “Ừm… ừm”

“David à, hai mẹ con ta nửa năm chẳng gặp được mấy lần, lần trước con về nhà là vào dịp Tết ấy nhỉ.”

“Chẳng phải là do con bận hay sao.” Hắn nhận ra là mình không cần phải giả giọng, bà cụ có vấn đề về tai nên hoàn toàn không hề nhận ra giọng hắn.

Hắn hỏi: “Sao mẹ không lấy tờ quảng cáo nhét ở cửa nhà mình, con còn tưởng là mẹ… không có ở nhà.”

“Gần đây chân mẹ đau nên hai ngày nay không ra khỏi nhà.”

“Bệnh xương khớp sao ạ, người cao tuổi thường dễ bị bệnh, mẹ cần phải đi lầu hoạt động nhiều hơn. Tại sao mẹ không gọi cho con?”

“Mẹ gọi rồi, nhưng vừa mới bắt máy thì con nói là đang họp nên gác máy luôn. Mẹ không trách con, mẹ biết là con bận, mẹ đoán hôm nay là Ngày của Mẹ, hẳn là con về thăm mẹ phải không?”

Bỗng hắn nhìn thấy một sợi tóc bạc của bà cụ từ trên rơi xuống đất, trái tim hắn có chút lay động, hắn nói: “Mẹ ngồi xuống đi, con xoa bóp cho mẹ.”

Bà cụ ngồi xuống sô pha, hắn vừa xoa bóp bắp chân cho bà cụ vừa nói động tác này gọi là thả lỏng gân.

Bà cụ vốn đang u uất bỗng vui hẳn lên.

Có vẻ như bà đã cô đơn rất lâu rồi. Bà nói rất nhiều, nhiều nhất là về David, hễ nói đến con trai là bà giống hệt như một cái bóng đèn cũ được thắp sáng vậy.

Nhờ vậy hắn đã biết được tình trạng của David, anh ta đi làm ở thành phố, hiện đã là trưởng phòng, cả ngày bận rộn giống như một chiếc xe chạy trên đường cao tốc vậy, rất khó dừng lại nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn còn đang nói, hắn cảm thấy hơi phiền, chuyện gì đây chứ, đi trộm đồ, kết quả lại “trộm” trúng một bà mẹ.

Bà cụ lo lắng hỏi: “Con phải quay về làm việc rồi sao?”

Hắn nói, trời sắp tối rồi. Nói xong, hắn nhớ ra là mắt bà cụ không nhìn thấy, bèn nắm lấy tay bà: “Mẹ thử giơ tay ra ngoài cửa sổ xem, trời về tối gió thu sẽ có cảm giác rét đấy.”

Bà cụ không nỡ xa con: “Khi nào thì con lại đến thăm mẹ?”

Hắn nói, khi nào có thời gian rỗi sẽ đến.

Trước khi đi, hắn nhìn quanh căn nhà, hắn cũng không thể ra về tay trắng được, hắn phải lấy được một thứ gì chứ, đó là quy tắc của kẻ trộm.

Lúc này thì chợt có người gõ chưa, hắn lo lắng liếc nhìn cánh cửa, bà cụ nói hắn mở cửa xem thử là ai.

Hắn làm theo, nhìn qua mắt mèo trên cửa, hắn thấy người giao hàng nên liền yên tâm nói vọng vào nhà: “Mẹ ơi, giao hàng cho mẹ.”

Bà cụ nói hắn nhận giúp bà.

Người giao hàng đi rồi, hắn giúp bà cụ mở gói hàng ra, bên trong là một món quà, một xấp phiếu mua hàng và một tờ giấy.

Hắn để xấp phiếu mua hàng sang một bên rồi đọc tờ giấy: “Mẹ ơi, con thật sự bận quá, không thể về nhà đón lễ cùng mẹ được, con có gửi cho mẹ một xấp phiếu mua hàng, mẹ muốn mua gì thì mua đó. David gửi mẹ.”

Hắn chợt giật mình, con trai của bà cụ gửi cho bà ấy một xấp phiếu mua hàng, chứng tỏ bà cụ này không hề bị mù, vậy thì tại sao bà ấy lại…??? Hắn quay lại nhìn bà cụ bằng ánh mắt nghi ngờ.

Bà cụ như thể vừa làm chuyện gì có lỗi với hắn, nói: “Xin lỗi, ta không cố ý lừa con đâu, ta thật sự quá buồn chán, rất muốn có một người để trò chuyện, nếu ta không giả vờ bị mù thì sao cháu chịu ở lại chứ? Cháu thấy rồi đấy…”

Nói xong, bà cụ nhét xấp phiếu mua hàng vào tay hắn rồi nói: “Đây xem như là quà cảm ơn vì ngày hôm nay. David bảo ta muốn mua gì thì mua, nhưng mà ta không thiếu gì cả, chỉ thiếu người ở bên trò chuyện thôi. Chàng trai trẻ, cảm ơn cháu, dù cháu là ai, ta chỉ biết là hôm nay cháu đã cùng ta trải qua một buổi chiều rất vui vẻ.”

Tên trộm trả xấp phiếu lại cho bà cụ, hắn nhìn bà, nghĩ đến mẹ mình ở quê, trong lòng cảm thấy rất rối ren, ngổn ngang cảm xúc.

Hẳn là mẹ cũng đang nhớ hắn, nếu biết bây giờ hắn là một tên trộm, chắc là mẹ sẽ rất đau lòng.

Chỉ là, trước khi đi cũng phải lấy một thứ mới được chứ.

Lúc này, hắn nhìn thấy tờ giấy quảng cáo ở khe cửa, bèn đưa tay lấy rồi tạm biệt bà cụ: “Thưa bà, bà phải chăm sóc bản thân nhé, khi có thời gian cháu sẽ lại đến trò chuyện cùng bà.”

Lần đầu tiên hắn cảm ơn cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong lúc đi ăn trộm.

Lần đầu tiên hắn vui vẻ rời khỏi căn nhà mà không có thứ gì bị mất.

Lần đầu tiên hắn mang theo tờ giấy quảng cáo “tuyển dụng” bước vào cuộc sống mới.



Minh Ngọc (biên dịch)